Trở Về Thập Niên 80: Trở Thành Nữ Phụ Bán Con Đổi Lương Thực

Chương 941: Nghĩ Thông

Chương 941: Nghĩ Thông

Xe dừng lại, Khương Chi xuống xe, Mạnh Lam cũng gọi mấy người cấp dưới đến hỏi thăm.

“Bà chủ, trên núi đã được dọn dẹp gần hết rồi. Xung quanh cũng đã có hàng rào, có thể trồng cây con rồi. Mấy ngày nay bọn họ cũng luôn canh chừng nhà cửa, không xảy ra việc gì cả.” Mạnh Lam nói.

Khương Chi gật đầu, đi vòng quanh nhà một vòng, quay lại đã thấy Vân Mông, nhưng không chỉ có một mình ông ta.

Bên cạnh Vân Mông còn có một người phụ nữ xinh đẹp đang nói chuyện với ông ta, dáng vẻ đó, không phải Giang Noãn Xuân thì còn là ai được chứ?

Khóe miệng Khương Chi khẽ giật. Hai người này cuối cùng vậy mà lại tiến tới với nhau, ngẫm lại cũng thật là có đủ tính hí kịch. Nhưng mà Vân Mông này thật đúng là người trong mắt chỉ có tình yêu. Nhiều năm như vậy, tình cảm đối với Giang Noãn Xuân vẫn không thay đổi.

Tuy nhiên, hai người không có quan hệ huyết thống. Nếu đôi bên tình nguyện thì cũng có thể xem là một chuyện tốt.

Có lẽ vì cảm nhận được ánh mắt của Khương Chi nên Vân Mông ngẩng đầu lên. Khi nhìn thấy Khương Chi thì ông ta sững sờ một lúc, nhưng nhanh chóng phản ứng lại, quay đầu nói gì đó với Giang Noãn Xuân rồi đi về phía Khương Chi.

“Đồng chí Khương.” Vân Mông không dám gọi Khương Chi là “em họ” mà dùng giọng điệu rất khách sáo.

Lúc này ông ta trông khác hẳn với dáng vẻ điên cuồng lúc trước.

Khương Chi nhìn ông ta vài giây nhưng không nói gì. Cô và Vân Mông không phải là những người có thể đứng nói chuyện phiếm với nhau được.

Vân Mông cũng biết mình đã làm những việc ngu ngốc trước đây, ông ta có hơi lúng túng nói: “Đồng chí Khương, trước đây là do tôi hành xử quá đáng. Xin lỗi, mong cô đừng chấp nhặt với tôi.”

Khương Chi lắc đầu, quay người định đi.

Cô và Vân Mông thật sự không có gì để nói. Ông ta muốn tham gia sửa nhà cho cô cũng được, dù sao cuối cùng cũng cần người kiểm tra. Nếu có vấn đề thì ông ta cũng không thể chạy thoát được, còn về tiền lương thì xin lỗi, thứ cho cô không thể ra sức.

Vân Mông không phải là người cô thuê, ông ta muốn làm không lương thì cứ làm.

Khi Khương Chi quay người đi, cô nghe thấy tiếng của Vân Mông:

“Tôi vốn không định đến, là dì mở miệng bảo tôi đến giúp cô.”

“Đồng chí Khương, sau khi trải qua chuyện của nhà họ Dương thì dì đã suy sụp tinh thần, tóc bạc đi không biết bao nhiêu sợi. Bây giờ chú vẫn còn phải chống gậy, ước nguyện lớn nhất của hai người là có thể nhận lại cô.”

“Tôi biết tôi nói những điều này với cô rất buồn cười, cô cũng sẽ không nghe lời tôi nhưng tôi hy vọng cô có thể cân nhắc xem xét.”

“Chuyện nhà cửa cô không cần lo lắng, cứ giao cho tôi là được, nhất định tôi sẽ xây cho cô một ngôi nhà tốt.”

Vân Mông nói xong, không đợi Khương Chi mở miệng liền quay lại tiếp tục làm việc.

Giang Noãn Xuân ngẩng đầu nhìn bóng lưng Khương Chi, cụp mắt xuống, tay cầm cốc nước siết chặt, không biết đang nghĩ gì.

Khương Chi dừng lại một chút, cũng không định nói gì với Vân Mông, quay sang gặp lại những người phụ trách trồng rừng.

Những người này đều là những người mà Mạnh Lam dẫn theo lúc đầu, hàng ngày vẫn gửi những sản vật tươi rói mới hái từ rừng đến huyện Thấm cho cô. Họ rất tận tâm, toàn bộ khu vực ngoại vi của ngọn núi đều được chặn lại bằng hàng rào, một vài thú dữ cũng đã bị xua đuổi.

Khương Chi nói: “Tôi sẽ về chuẩn bị một số cây giống, sáng mai các anh đến vận chuyển. Việc trồng cây giống còn phải nhờ các anh.”

Cô đã xem qua, trong cửa hàng hệ thống có bán cây giống trái cây hoang dã. Sau khi trồng, trái cây mọc ra vẫn được hệ thống cũng thu mua lại, như vậy vừa có thể che dấu nguồn gốc, vừa có thể xây dựng hệ thống buôn bán tuần hoàn, một vốn bốn lời.

A Đa cười toe toét, lộ ra một hàm răng trắng sáng, đáp: “Bà chủ đừng khách sáo, đều là những việc chúng tôi nên làm!”

Khương Chi gật đầu, lại tự mình lên núi kiểm tra một vòng, xác định không có gì thiếu sót mới xuống núi.

Bạn cần đăng nhập để bình luận