Trở Về Thập Niên 80: Trở Thành Nữ Phụ Bán Con Đổi Lương Thực

Chương 596: Gánh Nặng Đường Xa

Chương 596: Gánh Nặng Đường Xa

Tiểu Ngự xem như đã hoàn toàn nghiện máy chơi game này, cơm nước xong xuôi là nằm lì trên giường chơi game.

Khương Chi nhíu mày muốn ngăn cản nhưng ngẫm lại ngày mai bốn đứa bé phải đến nhà trẻ, chơi một chút cũng không sao, thoáng qua hết cảm giác mới mẻ thì sẽ không có vấn đề gì.

Tiểu Qua đang ngồi ở mép giường cắt móng tay, động tác của cậu nhóc rất thành thạo.

Tiểu Diệu ngồi cạnh bàn, im lặng đọc sách, rất ngoan ngoãn.

Tiểu Tông ngồi cạnh Tiểu Diệu, cậu bé cũng im lặng chơi rubik của mình.

Bốn đứa bé đều có việc riêng của mình nhưng lại tạo nên một bầu không khí rất hài hòa.

Khương Chi ho nhẹ một tiếng, nói: “Ngày mai mẹ phải đến thành phố Thanh đón cha về, mẹ sẽ để người đưa đón các con đến nhà trẻ, được không?”

Nghe vậy, Tiểu Ngự lập tức ngẩng đầu lên khỏi máy chơi game, liếc cô một cái, rồi cười nhạo: “Mẹ và ông ấy còn chưa kết hôn đâu, sao ngày nào cũng gặp mặt như thế? Mặt trắng kia chỉ lừa được mấy người phụ nữ không có kiến thức như mẹ.”

Lời nói ông cụ non thế này khiến Khương Chi phải nheo mắt nhìn, cô gõ lên cái đầu của nhóc con: “Sau này bớt xem phim truyền hình lại.”

Thời gian Tiểu Ngự ở trong xưởng luyện thép vẫn thường xuyên được xem phim chiếu trong phòng chiếu của xưởng luyện thép, sau khi được xem nhiều lần, cậu nhóc đã học được không ít những lời thoại trong phim truyền hình, nói tới nói lui đều giống như ông cụ non.

Tiểu Ngự ôi một tiếng, xoa chỗ đau của mình, nhóc con rất muốn nổi giận nhưng đối diện với sóng mắt lạnh lùng của Khương Chi, cuối cùng cũng không dám lên tiếng, lúc này trông nhóc con giống như con quỷ nhỏ, thuộc hạ của Diêm Vương, nhỏ giọng lầu bầu: “Mẹ ỷ mình lớn hơn con, cứ chờ con lớn lên mà xem, mẹ mà dám đánh con, con lập tức lấy bảo kiếm ra đánh bẹp mẹ, đập dẹt mẹ!”

Khương Chi nghe thấy mấy lời “trẻ em có vấn đề” thì mím môi.

Cô cảm thấy muốn dạy Tiểu Ngự vào nề nếp là một vấn đề “gánh nặng đường xa”, có đôi khi muốn dạy dỗ đứa nhỏ còn khó khăn hơn sinh ra và nuôi nấng một đứa trẻ.

Buổi chiều, Khương Chi lại đi tìm đội thi công, một đội thi công rất phổ thông.

Sau khi thanh toán tiền cọc là năm ngàn xong, đội thi công lập tức dẫn người đi mua sắm vật liệu xây dựng, rồi trùng điệp kéo nhau đến thôn Khương Gia, riêng phương diện chấp hành mà nói đã mạnh hơn nhà họ Vân rất nhiều.

Khương Chi cũng không chỉ đường, chỉ để họ tự mình tìm đường kéo đến nhà bí thư thôn Khương Đức Hải là được.

Khương Chi đến thành phố Thanh nhưng cô không có ý định đồng hành với Vân Tường, cô thật sự không có hứng thú tham gia vào chuyện của nhà họ Giang.

Một ngày cứ như thế mà trôi qua.

Sáng sớm hôm sau, lúc Khương Chi chuẩn bị ngồi xe đến huyện Thấm thì gặp một người phụ nữ trung niên có vẻ mặt từ ái nhưng đã mệt mỏi vì vừa đi đường xa gõ cửa nhà xuất bản.

Khương Chi nhìn bà ấy, đôi mày của cô cau lại: “Bà là?”

Người phụ nữ trung niên này đánh giá cô, rồi nở nụ cười vô cùng ôn hòa: “Cô là đồng chí Khương đúng không? Cô có thể gọi tôi là dì Lý, là ngũ gia đã gọi tôi đến đây để chăm sóc cho mấy cậu chủ nhỏ.”

Khương Chi chớp mắt nhìn bà ấy mà không lộ ra vẻ kích động cũng không mời bà ấy bước vào.

Có rất nhiều người không vừa mắt cô, ví dụ như Tưởng Nguyên Trinh kia cũng được tính là một, hai nhà Ân - Hoắc ở Hồng Kông cũng được tính là một, bọn họ đều có năng lực điều tra ra nhà xuất bản, ai biết được người phụ nữ trung niên cô không quen biết này đến từ đâu?

Bạn cần đăng nhập để bình luận