Trở Về Thập Niên 80: Trở Thành Nữ Phụ Bán Con Đổi Lương Thực

Chương 416: Chiêu Dụ Nhân Tài

Chương 416: Chiêu Dụ Nhân Tài

Sớm hay muộn gì Hồ Vĩnh Chí cũng cần một khoản tiền lớn, nếu anh ấy có được khoản thu nhập cố định thì không sốt ruột đến mức phải trà trộn vào buổi đấu giá cướp văn vật, xem như cô đã cứu anh ấy một mạng.

Một mũi tên trúng mấy con nhạn thế này, ở vụ mua bán này, với Hồ Vĩnh Chí mà nói, anh ấy chỉ có lời mà không lỗ.

“Yêu cầu?” Sắc mặt Hồ Vĩnh Chí lạnh lẽo.

Hai tay xuôi theo hai bên người đã siết chặt, giọng nói vừa nặng nề vừa lạnh lùng: “Đã lâu rồi tôi không làm những việc đó nữa, trong tay tôi cũng không còn thứ đồ gì đáng tiền cả.”

Hiển nhiên là anh ấy đã xem Khương Chi trở thành kẻ cướp bóc, nhân lúc cháy nhà mà đi hôi của.

Đuôi lông mày của Khương Chi chợt nhếch lên, cô không để ý mà nở nụ cười, cô không tức giận, chỉ nói tiếp: “Nửa đời người trước của anh luôn có liên quan đến những thứ cổ vật, chẳng lẽ ở nửa đời sau này anh chỉ muốn mãi trở thành một người đàn ông nội trợ, nấu cơm dọn nhà cho vợ con mình sao?”

“Bây giờ nền kinh tế của quốc gia đang phát triển nhanh, mười năm sau, thậm chí là mấy chục năm hay mấy trăm năm sau sẽ xuất hiện rất nhiều sự vật mới mẻ, anh thật sự không quan tâm mình sẽ sống thế nào, vậy còn vợ con anh thì thế nào?”

“Anh thật sự cho rằng chút tiền lương của chị Ngọc Phương đủ nuôi sống anh và San San sao?”

Sắc mặt Hồ Vĩnh Chí đã tái mét, bàn tay run rẩy không thôi, ánh mắt anh ấy nhìn Triệu Ngọc Phương cũng lộ vẻ bất lực.

Anh ấy đã từng được người ta tung hô khiến đầu óc phát sốt, anh ấy từng cho rằng không ai có thể vượt qua mình, đã từng sống trong thời khắc vinh diệu thế kia, làm sao anh ấy chịu được nửa đời sau tầm thường như thế?

Thế nhưng anh ấy không biết làm gì ngoài xuống mộ.

Nhưng Triệu Ngọc Phương mỉm cười, nhìn anh ấy lắc đầu, cô ấy ra hiệu cho chồng mình không cần để ý đến những lời này.

Hồ Vĩnh Chí miễn cưỡng nặn ra một nụ cười, đồng tử nhảy lên không ngừng: “Có điều kiện gì có cứ nói thẳng đi! Cô muốn tôi giúp cô làm gì? Nếu muốn tôi xuống mộ thì miễn đi, tôi không muốn quay lại làm những việc trái đạo lý như thế.”

Khương Chi chậm rãi nói: “Anh có từng đi học chưa?”

Hồ Vĩnh Chí ngây ngẩn cả người, anh ấy gật đầu theo bản năng: “Cha tôi đã dạy chữ cho tôi nhưng tôi chưa từng đến trường.”

Khương Chi gật đầu, cô cũng không quanh co nữa, thẳng thắn nói: “Tôi chuẩn bị mở một cửa hàng đồ cổ.”

Hồ Vĩnh Chí vừa nghe đã biết rõ, vẻ mặt anh ấy hơi thay đổi: “Cô muốn tuyển tôi vào làm nhân viên?”

“Không được sao?” Khương Chi mỉm cười.

Hồ Vĩnh Chí nhìn cô, có rất nhiều suy nghĩ đã xông lên đầu nhưng sau cùng chỉ đến đầu lưỡi đã bị nuốt ngược trở vào, hóa thành một câu: “Cô biết rõ tôi là trộm mộ, cô còn sẵn lòng tuyển tôi làm nhân viên?”

Khương Chi mỉm cười: “Vậy anh có đồng ý nhận thông báo tuyển dụng của tôi không?”

Hồ Vĩnh Chí không trả lời mà chỉ nhìn về phía Triệu Ngọc Phương.

Đôi mắt của Triệu Ngọc Phương cũng cong lên, nở nụ cười.

Cô ấy đưa tay vỗ bả vai Hồ Vĩnh Chí, ánh mắt phức tạp nhìn chiếc xẻng Lạc Dương trong tay anh ấy mà cười nói: “Em biết mỗi ngày anh ở trong nhà đều lấy túi đồ kia ra nhìn. Anh đi làm đi! Em tin anh có thể làm tốt!”

Trên mặt Hồ Vĩnh Chí cũng lộ nụ cười khó hiểu.

Anh ấy thở ra một hơi nặng nề, nhìn về phía Khương Chi, nghiêm túc hỏi: “Tôi chỉ biết trộm mộ mà chưa từng làm buôn bán gì cả, càng không biết mở cửa hàng đồ cổ phải thế nào, cũng không biết nên làm gì, có thể làm gì.”

Bạn cần đăng nhập để bình luận