Trở Về Thập Niên 80: Trở Thành Nữ Phụ Bán Con Đổi Lương Thực

Chương 835: Dùng Người

Chương 835: Dùng Người

Thi Liên Chu đối xử với Khương Chi rất đặc biệt, sự thiên vị của anh dành cho Khương Chi đều là gai nhọn tấn công cô ta, là mồi dẫn lửa khiến cô ta phải rơi vào đường cùng.

“Về nhà thôi!” Thi Liên Chu sờ lên mặt Khương Chi, cởi áo khoác trên người mình khoác lên người cô.

Khương Chi nhìn biểu cảm lạnh lùng trên mặt anh, đột nhiên cô cong khóe môi, gật đầu: “Ừm.”

Sau cùng, hai người họ lại không quay về đại viện mà trở lại Phong Lâm Vịnh.

Mới vừa bước vào cửa, nụ hôn nóng bỏng của Thi Liên Chu đã rơi lên môi Khương Chi, anh hôn rất mạnh, dường như đã nghiền nát cánh môi cô, khiến Khương Chi bắt đầu thấy đau nhưng cô không từ chối, cô vẫn từ từ đáp lại sự nhiệt tình của anh.

Bóng tối càng thúc đẩy sự ái muội, kích thích tố đã xâm nhập vào các cơ quan cảm giác.

Trong căn phòng tĩnh mịch cũng chỉ có tiếng sột soạt, kèm theo đó là tiếng ngân nga trầm thấp như có như không, không khí cũng bắt đầu nóng lên khiến người ta phải đỏ mặt tía tai.

Sau một trận nhiệt tình, Khương Chi chọc ngón tay vào eo anh: “Thế nào rồi?”

Mắt phượng của Thi Liên Chu hơi híp lại, hai tay ôm cô mà không nói chuyện.

Môi đỏ của Khương Chi mím lại, vừa rồi rõ ràng cô đã phát hiện cảm xúc của anh rất nôn nóng, mà cảm giác này bắt đầu từ khi Tưởng Nguyên Trinh nói anh nên cưới cô ta. Lẽ nào các nhân vật trong tiểu thuyết có thể cảm nhận được tình tiết gốc?

Nếu không vì sao Tưởng Nguyên Trinh lại nói ra những lời kiên định như thế?

Giống như cô ta biết được nội dung trong tiểu thuyết vậy.

Khương Chi ngừng lại, cô đưa tay ôm Thi Liên Chu.

Môi mỏng của Thi Liên Chu hơi mấp máy, anh nói: “Có người, ngày mai anh dẫn ông ấy đến gặp em.”

Khương Chi rất thắc mắc: “Người nào?”

Thi Liên Chu mở mắt ra nhìn cô, sau đó anh bình tĩnh kể lại chuyện của Trần Bán Tiên.

“Trần Bán Tiên? Ông ta thật sự có bản lĩnh này sao?” Vẻ mặt Khương Chi rõ ràng rất sửng sốt. Ở thời đại của bốn mươi năm sau, hầu hết những thầy bà thần cơ diệu toán đều là bịp bợm, người có bản lĩnh thật sự tuyệt đối hiếm như lá mùa thu.

Nhưng Trần Bán Tiên có thể dùng một câu nói rõ lai lịch của cô thì đúng là không phải ông ấy may mắn đoán mò mà trúng.

Xem ra vẫn nên gặp người này.

Sáng sớm, Khương Chi và Thi Liên Chu tập thể dục buổi sáng trở về thì đã thấy Trần Bán Tiên đứng chờ trước cổng.

“Trần Bán Tiên.” Khương Chi đánh giá ông ấy từ trên xuống dưới, giọng nói rất lễ độ.

Cô mặc kệ người này có bản lĩnh thật sự hay không nhưng đúng là sau khi rời hồn, nhờ ông ấy mà cô mới tỉnh lại, vì vậy cô lễ độ với ông ấy cũng không sai.

Trần Bán Tiên câu nệ nhìn thoáng qua Thi Liên Chu, sau đó mới mỉm cười, khẽ gật đầu: “Đồng chí Khương.”

“Có chuyện gì thì vào trong rồi nói.” Thi Liên Chu nắm tay Khương Chi bước vào cổng.

Trần Bán Tiên thở dài, rồi đuổi theo.

Phòng khách.

Khương Chi nhìn Thi Liên Chu bên cạnh mình, sau đó khẽ cười nói: “Ông Trần không cần căng thẳng như vậy. Mời ông uống trà.”

Trần Bán Tiên gật đầu, ông ấy cười khổ nói: “Đồng chí Khương không cần gọi tôi là Trần Bán Tiên, tên tôi là Trần Trung, chỉ là một nông dân tầm thường ở Lan Hương, chỉ là trùng hợp có được chút bản lĩnh nên muốn đến làm việc dưới tay đồng chí Khương.”

Khương Chi lắc đầu nói: “Ông không cần quá khiêm tốn, tóm lại đúng là ông vẫn có bản lĩnh thật sự.”

Cô biết người như Trần Bán Tiên sẽ gặp phải sự chèn ép của thời đại, tuy ông ấy có bản lĩnh nhưng ở trong nước thì vẫn không có đất dụng võ, ông ấy xin đến thủ đô cũng chỉ muốn thoát khỏi cuộc sống túng quẫn ở nơi nông thôn nhỏ bé mà thôi.

Trần Trung xoa hai tay mình vào nhau, ông ấy vui vẻ ra mặt nói: “Cảm ơn đồng chí Khương xem trọng, sau này cô có việc gì cần cứ nói với tôi một tiếng.”

Bạn cần đăng nhập để bình luận