Trở Về Thập Niên 80: Trở Thành Nữ Phụ Bán Con Đổi Lương Thực

Chương 831: Khổ Không Thể Nói Được

Chương 831: Khổ Không Thể Nói Được

Mấy ngày nay nhà họ Hoắc như mèo bị giẫm đuôi mà điên cuồng gây phiền phức cho anh ấy, nhà họ Ân cũng không nhàn rỗi, đã liên tiếp tiêu diệt không ít khu vực của hội Tam Hợp, mấy đại đường chủ của hội Tam Hợp cũng vì vậy mà có ý bất mãn với anh ấy.

Nguy Di cũng chỉ muốn nói một chút mà thôi, nếu thật sự bỏ chạy đến thủ đô thì không ai ở lại làm chủ chiến trường, nếu vậy cũng không cần đến hai ngày, hội Tam Hợp đã hoàn toàn nổi loạn.

Tất nhiên loạn trước tiên vẫn là giới thượng lưu của Hồng Kông, Hoắc Thế Vinh chết đột ngột khiến hai giới thương – chính chấn động không nhỏ, hỗn loạn khắp nơi, rất nhiều nhân vật lớn không dám bước ra khỏi cửa khi không có hơn mười vệ sĩ quanh mình.

Mọi người càng e ngại hội Tam Hợp hơn.

Nghĩ đến đây, mặc dù đầu óc đang đau nhức nhưng sắc mặt Nguy Di vẫn không nhịn được mà sa sầm khiến gương mặt anh ấy trông càng dữ tợn hơn.

Thi Liên Chu nhíu mày, giọng nói trầm thấp nhưng lộ ý vui vẻ mà hiếm khi thấy: “Tôi tổ chức kết hôn, cậu đến không?”

Nguy Di nghe xong thì cười nói: “Cậu đúng là siêu tốc! Được! Cậu đã kết hôn thì làm thế nào tôi cũng phải đi một chuyến.”

Còn về cảnh hỗn loạn ở Hồng Kông hiện nay vẫn cần phải gấp rút ổn định lại.

Nguy Di vỗ lên mặt bàn một cái, nói: “Phương diện tiền bạc vẫn cần cậu viện trợ cho, tôi phải trấn an mấy đường chủ kia, nếu không tôi sẽ bị vây lại mà trở tay không kịp, đến lúc đó thật sự không còn mạng mà đến thủ đô đâu.”

Thi Liên Chu cũng không nhiều lời: “Ừ.”

Anh vừa đặt điện thoại xuống thì cửa văn phòng lại bị mở ra một lần nữa.

Mà người đi vào là Trần Bán Tiên.

Thi Liên Chu nhìn ông ấy, gương mặt anh không có quá nhiều biểu cảm, vẫn lạnh lùng nhưng ánh mắt lại rất thâm sâu.

Đối với người có thể nói rõ lai lịch của Khương Chi, trong lòng Thi Liên Chu vẫn có chút kiêng kỵ, nếu không anh đã không đưa ông ấy đến thủ đô, với người thế này, anh vẫn nên đặt dưới mí mắt mình thì vẫn an toàn hơn.

Trần Bán Tiên đặt mông ngồi trên ghế sô pha, giọng nói tỏ ra rất bất mãn: “Cậu nói đi! Tôi đến đây là để hưởng phúc mà không phải bị nhốt trong này như tội phạm. Tốt xấu gì tôi cũng đã cứu vợ cậu về, cậu lại đối xử với ân nhân cứu mạng thế này sao?”

Nói đến câu sau, giọng điệu của Trần Bán Tiên cao hơn, ông ấy tức giận đến mức dựng râu trừng mắt.

Ông ấy đã đến thủ đô một thời gian rồi nhưng vừa đến nơi đã bị nhốt vào công ty sản xuất phim này, ăn cơm cũng có người trông chừng, đến nhà xí cũng không để ông ấy được yên, nếu biết trước sẽ thế này thì trước đây ông ấy đã không tham lam chút phú quý này làm gì.

Đôi mắt phượng hẹp dài của Thi Liên Chu nhìn chằm chằm ông ấy, ánh mắt dần dần càng sâu hơn.

Trong chớp mắt bầu không khí trở nên căng cứng.

Thi Liên Chu đứng dậy, anh nhìn xuống từ trên cao, giọng nói mang theo ẩn ý sâu xa: “Rốt cuộc ông là ai?”

Trần Bán Tiên mím môi nhưng thật sự trong lòng ông ấy đang âm thầm than khổ.

Ông ấy có thể là ai? Vốn dĩ đã chết rồi nhưng không hiểu thế nào mà thở mạnh một cái, rồi sống lại thế này, đã vậy còn xuất hiện năng lực thần kỳ có thể bói toán, xem tướng. Ban đầu Trần Bán Tiên còn muốn dựa vào năng lực này để kiếm tiền nhưng ở thời đại này thì năng lực có thể bói toán lại bị xem là mê tín, cặn bã phong kiến nên không thể lợi dụng được.

Cho nên ông ấy có được năng lực này cũng trở thành vô dụng, hoàn toàn không có đất dụng võ.

Ngày thường, ông ấy cũng chỉ lén bói toán cho người trong thôn mà không dám lấy tiền, chỉ thu một ít lương thực để không phải đói chết. Bây giờ vất vả lắm mới cảm thấy được nổi dậy nhưng không ngờ lại đụng phải một quý nhân có số “sát phá lang”, thật sự khổ sở không thể nói được.

Bạn cần đăng nhập để bình luận