Trở Về Thập Niên 80: Trở Thành Nữ Phụ Bán Con Đổi Lương Thực

Chương 491: Chọn Đồ

Chương 491: Chọn Đồ

Thi Liên Chu nghiêng đầu liếc nhìn cô, tiện tay rút một quyển tạp chí kinh tế tài chính trong hộc chứa đồ ra.

Cố Tuyển nghe Khương Chi hỏi thì tiếp tục kể lể: “Từ nhỏ tên này đã xấu xa nhưng già rồi mới thấy, cậu ấy còn xấu xa hơn khi còn bé rất nhiều.”

Nhắc đến chuyện này, Khương Chi cảm thấy rất hào hứng, có lẽ vì mối quan hệ giữa cô và Thi Liên Chu đã có tính đột phá nên cô muốn tìm hiểu một số chuyện của người đàn ông này, vì vậy cô nhân tiện hỏi: “Khi còn bé sao? Lúc Thi Liên Chu còn đi học, có người thích anh ấy không?”

Dứt lời, cô còn liếc mắt nhìn Thi Liên Chu, lại cảm thấy mình mới vừa hỏi một câu nhảm nhí.

Với vẻ bề ngoài và hoàn cảnh gia đình của Thi Liên Chu mà nói, nói không có người thích anh mới là nói dối.

Cố Tuyển hắng giọng, cười nói: “Vậy thì cô hỏi đúng người rồi. Lúc còn bé, tính tình mấy cô gái nhỏ kia rất hàm súc, nếu nói là thích thì họ cũng chỉ dám viết thư, bắt đầu từ tiểu học đã có con gái viết thư cho cậu ấy. Tôi nghe dì Ôn nói, dì ấy vẫn còn giữ số thư ấy.”

Anh ấy còn thuận miệng giải thích thêm một câu: “Dì Ôn chính là mẹ cùa cậu ấy, chờ cô đến thủ đô thì sẽ có cơ hội gặp thôi”.

Khương Chi gật đầu, cười. Xem ra mẹ của Thi Liên Chu là một người phụ nữ có tư tưởng cởi mở.

Trong tiểu thuyết, bà nội của nữ chính cũng là mẹ ruột của Thi Liên Chu không được nhắc đến nhiều nên Khương Chi cũng không nhớ đến tên bà ấy, chỉ nhớ được đó là một chỗ dựa mà xưa nay chưa từng bày ra dáng vẻ của trưởng bối, tính tình thì hoạt bát, cởi mở.

Cố Tuyển lại nhíu mày với người trong kính chiếu hậu, nói: “Sau này cậu ấy ra nước ngoài học, nhiều năm sau mới trở về, còn về phần ở nước ngoài có dây dưa với gái Tây nào không thì tôi không biết, hay là cô hỏi cậu ấy đi!”

Khương Chi hơi ngạc nhiên: “Anh học đại học ở nước ngoài sao?”

Ở thời đại này, người có thể xuất ngoại du học không nhiều, mà hầu hết đều là xuất ngoại theo chế độ của quốc gia hoặc đơn vị phái đi công tác. Bắt đầu từ năm 78 mới chính thức phê chuẩn đơn xin du học nước ngoài tự chi trả.

Thi Liên Chu gật đầu: “Ừ.”

Anh cũng không nói tỉ mỉ mà chỉ ngước mắt nhìn Cố Tuyển, giọng điệu thản nhiên: “Cậu còn không biết ư? Tôi nhớ cậu và Lê Minh cùng xuất ngoại tìm tôi, không biết người nào bị con gái ngoại quốc chuốc say, suýt nữa đã…”

Sắc mặt Cố Tuyển tái mét, anh ấy vội cất cao giọng: “Ôi, hai người mau nhìn kìa, chúng ta sắp đến rồi!”

Khương Chi vừa được chiêm ngưỡng màn kịch đôi bạn thân tương ái tương sát lẫn nhau, đuôi mắt cô khẽ nhếch lên, khóe môi cũng mỉm cười.

Cô không để ý trước kia Thi Liên Chu có tự do phóng đãng hay không, tất nhiên với tính tình của anh mà nói, nếu đã không thích, chỉ sợ sẽ không để phụ nữ đến gần, mà kỹ thuật của anh cũng không lưu loát, đúng là kẻ tám lạng người nửa cân với cô nên Khương Chi cũng không có gì để nghi ngờ.

Thi Liên Chu kéo tay Khương Chi, ba người cùng nhau bước vào một cửa hàng thời trang.

Bà chủ ở đây là một người phụ nữ của thành phố Hải điển hình, cũng không biết bà ấy đã đến đây bao lâu rồi nhưng trong giọng nói vẫn giữ vẻ mềm mại dịu dàng, nói tới nói lui đều khiến người ta cảm thấy cả người như mềm ra.

Bà ấy rất tinh mắt, vừa liếc mắt đã nhận ra Khương Chi là nhân vật chính của hôm nay.

Bà chủ cửa hàng giữ chặt tay Khương Chi: “Quý cô, các vị sắp tham gia yến tiệc trên du thuyền của nhà họ Hoắc vào ngày mai đúng không? Bây giờ chúng tôi đang đón tiếp không ít những vị phu nhân, thiên kim. Ôi, cô nhìn bộ lễ phục này mà xem, cô có thích không?”

Khương Chi cũng không bị những lời nhẹ nhàng của bà ấy khiến đầu óc choáng váng, cô vẫn đánh giá bộ lễ phục từ trên xuống dưới.

Trái lại Khương Chi không để ý đến những thứ quá nổi bật, mà ngày mai có lẽ sẽ là ngày đầu tiên cô được gặp Cẩu Tử nên vẫn phải để lại một ấn tượng tốt, quá xốc nổi cũng không được, mà quá lộ liễu cũng không tốt, quá hoa lệ lại càng không hay, vả lại cô cũng không thích.

Lúc này, Thi Liên Chu chỉ vào một bộ trong tủ kính: “Lấy bộ này đi!”

Bạn cần đăng nhập để bình luận