Trở Về Thập Niên 80: Trở Thành Nữ Phụ Bán Con Đổi Lương Thực

Chương 899: Bia Chắn Đạn

Chương 899: Bia Chắn Đạn

Mấy chữ “trưởng quan hành chính đặc khu Hồng Kông” vừa chui vào tai tên cướp thì hắn đã nhe răng cười.

Tên cướp giơ súng lên, đặt ngay trước trán của trợ lý, nụ cười trên mặt dần dần biến mất: “Ông đây đã đến cướp rồi thì sợ gì đến trưởng quan chó má nào?”

Dứt lời, “bằng” một tiếng, vẻ mặt sợ hãi của trợ lý đã cứng đờ, anh ta ngã xuống đất nhưng ánh mắt trân trối, nhìn thẳng tắp về phía Ân Đình vẫn không thay đổi sắc mặt.

Triệu Cam Đường nghe thấy tiếng súng ở gần mình, cả người cô ấy bắt đầu run rẩy.

Hoắc Thế Quang vẫn chăm chú quan sát Triệu Cam Đường, giống như muốn tiếp thêm sức mạnh cho cô ấy.

Tên cướp nhìn vào lỗ máu trên trán trợ lý, hắn cười ha ha, lại chĩa súng nhắm ngay Ân Đình, lúc hắn vừa muốn nổ súng thì lại nghe đối phương lên tiếng: “Tụi mày có biết nhà họ Hoắc ở Hồng Kông có bao nhiêu tài sản không?”

Lời này của hắn khiến người ta không thể nào hiểu được nhưng Khương Chi và Hoắc Thế Quang đã lập tức hiểu được ý đồ của hắn.

Trong mắt Khương Chi lóe lên tia sáng lạnh lẽo, tên Ân Đình này là kẻ bo bo giữ mình nhất, để bảo đảm mạng sống của mình, hắn không hề do dự ném Hoắc Thế Quang ra đỡ đạn cho mình, giống như hắn hoàn toàn không quan tâm người trên thế gian này sẽ nhìn mình thế nào.

Ánh mắt Hoắc Thế Quang trở nên giá rét, nếu không phải bọn cướp ở đây thì anh ta đã nổi trận lôi đình.

Tên cầm đầu của băng cướp biết nhà họ Hoắc.

Hắn híp mắt, ngăn tên đàn em sắp nổ súng, hắn đi về phía Ân Đình: “Nhà họ Hoắc sao?”

Ân Đình chậm rãi đứng lên, hắn phủi bụi dính trên quần mình, cười ngả ngớn, nói: “Nhà bọn họ tích lũy tiền bạc từ đời này sang đời khác, nói ít thì cũng vài chục tỷ, một sàn bán đấu giá nho nhỏ này thì tính là gì?”

“Không bằng chúng mày làm một trận lớn đi!”

“Ở đây có người thừa kế của nhà họ Hoắc trong tương lai.”

Tốc độ nói chuyện của Ân Đình không nhanh không chậm, trong khi nói chuyện, ánh mắt hắn lại nhìn thẳng về phía Hoắc Thế Quang khiến cả người Hoắc Thế Quang cứng đờ, cả Triệu Cam Đường ở bên cạnh anh ta cũng cứng ngắc.

Tên cướp nhìn về phía Hoắc Thế Quang, hắn hỏi ngược lại những người đang ôm đầu ngồi trên mặt đất: “Hắn thật sự là người thừa kế tương lai của nhà họ Hoắc sao?”

Tên cướp đâu phải kẻ ngu, nếu có thể làm một trận lớn rồi xuất ngoại, rửa tay gác kiếm mà làm một ông chủ lớn, cớ sao không làm? Một người thừa kế trong tương lai của nhà họ Hoắc, cũng có thể mở được mấy sàn đấu giá thế này rồi.

Tất cả mọi người đều vì mạng sống của mình mà nhao nhao trả lời tên cướp.

“Đó là Hoắc Thế Quang, con trai duy nhất còn lại trong thế hệ thứ hai của nhà họ Hoắc.”

“Đúng vậy! Thời gian trước, lão đại của nhà họ Hoắc là Hoắc Thế Vinh đã chết rồi, rất có khả năng anh ta sẽ là người thừa kế của nhà họ Hoắc.”

“Người thừa kế của nhà họ Hoắc rất đáng giá, các người muốn bao nhiêu, nhà họ Hoắc cũng sẽ lấy ra.”

“…”

Vào giờ phút này, bộ mặt ghê tởm của con người cũng lộ rõ.

Khương Chi híp mắt nhìn đám người này, đáy mắt lại lộ ý châm biếm.

Nếu một mạng của Hoắc Thế Quang có thể đổi lấy tính mạng của tất cả mọi người thì cũng đáng giá nhưng bọn cướp này là những kẻ được ăn cả ngã về không, đã gây ra động tĩnh lớn thế này, làm sao bọn chúng chỉ bắt trói một mình Hoắc Thế Quang?

Tình hình ở đây càng hỗn loạn, càng đẫm máu thì nhà họ Hoắc sẽ càng sợ hãi, nhờ đó họ mới phải vội vàng chuộc Hoắc Thế Quang về bằng bất cứ giá nào.

Tên cầm đầu nở nụ cười, hắn không nói lý do mà giơ súng lên bắn một phát vào người vừa mới lên tiếng, trong thoáng chốc hội trường lập tức im phăng phắc, đến tiếng kim rơi xuống cũng có thể nghe thấy, không bao lâu sau, lại có tiếng khóc lóc sợ hãi rất nhỏ.

“Mày không tệ, thế nhưng…” Tên cầm đầu nhìn về phía Ân Đình, hắn lạnh lùng cười, nhắm súng vào đầu Ân Đình.

Bạn cần đăng nhập để bình luận