Trở Về Thập Niên 80: Trở Thành Nữ Phụ Bán Con Đổi Lương Thực

Chương 843: Tặng Mẹ

Chương 843: Tặng Mẹ

Thi Lam Chu không hề cố ý hạ giọng, cô ta rất tỉnh táo, cũng rất bình tĩnh, không còn bốc đồng và dễ nổi giận như lúc trước nữa, có vẻ như cô ta đã học được chút ít sự thông minh của bà Thi.

Khương Chi mỉm cười, nhưng giọng điệu không hề thay đổi, cô vẫn bình tĩnh thản nhiên, không có bất cứ dao động cảm xúc nào.

“Tôi không cần chị thích tôi”.

“Tôi thực sự không hiểu nổi mấy chuyện khúc mắc của mấy người, nhưng chỉ cần Thi Liên Chu thích tôi là đủ rồi, Bắc Kinh như thế nào, nhà họ Thi như thế nào, tôi đều không thể quản được, cũng không muốn quản.”

Khương Chi nở một nụ cười đạm bạc, lạnh nhạt giống hệt Thi Liên Chu.

Cô quay người đi xuống lầu, mới đi được hai bước, giọng nói nhàn nhạt lại vang lên sau lưng: “Ồ, tính tình của Thi Liên Chu không tốt đâu, cô nói mấy lời này với tôi thì thôi vậy, chứ để cậu ấy nghe thấy, chỉ sợ cô lại phải đau đầu rồi.”

“Tôi không lo lắng cho cô, nhưng là tôi thấy thương bà Thi, bà ấy đã lớn tuổi như vậy rồi mà còn phải lo lắng cho một đứa con gái không có đầu óc.”

Thi Lam Chu mím môi không nói gì, cảm giác bị một cô gái nhỏ hơn mình gần một giáp dạy dỗ này thật là mới mẻ.

Nếu là trước ngày hôm qua, cô ta đã tức giận đến nỗi nhảy cẫng lên, nhưng sau khi trải qua chuyện của Tưởng Nguyên Trinh, cô ta cảm thấy mình trước giờ đều sống một cách mơ hồ, chưa bao giờ nhìn rõ bất cứ ai, vừa ngu ngốc lại buồn cười.

Khương Chi nói đúng một điều, cô ta thực sự là một người không có đầu óc.

Thi Lam Chu tự giễu cười nhạo chính mình.

Khương Chi đi lên tầng hai, đi thẳng vào phòng của bốn đứa nhỏ.

Bà Thi chiều chuộng bốn đứa cháu của mình đến tận trời xanh, không chỉ trang trí căn phòng dành cho khách chưa sử dụng theo phong cách trẻ con, đáng yêu mà còn mua rất nhiều đồ chơi hiếm có ở Cung Tiêu Xã, gần như bày kín cả phòng.

Trong phòng có bốn chiếc giường nhỏ, bốn đứa nhỏ mỗi đứa ngủ trên một chiếc giường.

Khương Chi bước vào, nhìn một cái rồi cười khẽ cười.

“Mẹ?”

Khương Chi quay người lại, cô nhìn thấy Tiểu Diệu đã ngồi dậy từ trên giường, cậu bé dụi dụi mắt, vui mừng gọi một tiếng.

Cô bước lại gần, cầm áo khoác mặc cho Tiểu Diệu, nhẹ giọng nói: “Sao con không ngủ thêm một lát nữa? Mẹ đánh thức con à?”

Tiểu Diệu cười toét miệng, cậu bé lắc đầu nói: “Không phải ạ.”

Cậu bé dựa vào Khương Chi, cọ cọ vào người cô, dáng vẻ vô cùng ỷ lại.

Khương Chi mỉm cười choàng vai Tiểu Diệu, cô cúi đầu hôn lên khuôn mặt trắng trẻo của cậu bé.

Tiểu Diệu ngượng ngùng cười, cậu bé đột nhiên hình như nhớ đến cái gì, cười nói: “Đúng rồi, mẹ ơi, con có cái này cho mẹ đó.”

“Hửm?” Khương Chi phối hợp mà tỏ vẻ tò mò.

Tiểu Diệu trượt xuống từ trên giường, cậu bé lấy ra một rương kho báu từ dưới gầm giường, dùng chìa khóa thần bí mở ra, sau đó đưa chiếc hộp cho Khương Chi giống như đang dâng bảo bối, cậu bé cười toe toét khiến người ta yêu thích mà nói: “ Mẹ, con cho mẹ hết đó!”

Khương Chi nheo mắt nhìn thử, cô hơi ngạc nhiên.

Đây thực sự là một rương kho báu.

Trong hộp không chỉ có rất nhiều mặt dây chuyền vàng, mà còn có một số bao lì xì rất dày, giá trị xa xỉ.

Khương Chi nhướng mày: “Ai cho con vậy?”

Đây đều là phí nhân tình, sau này phải trả lại hết.

“Cái này là bác cả cho con, cái này là bác dâu cả cho con, cái này chị Vi Vi cho con, còn cái này là bác hai cho con....” Tiểu Diệu có trí nhớ rất tốt, cậu bé chỉ từng món đồ trong rương rồi nói.

Khương Chi gật đầu: “Mẹ biết rồi, con cứ tự giữ đi.”

Tiểu Diệu mím môi, cậu bé nói với vẻ mặt kiên trì: “Mẹ, con cho mẹ đó, mẹ lấy đi mà.”

Cậu bé biết mẹ mình đang kinh doanh cho nên cần tiền, bốn anh em cậu bé đã dành dụm được những thứ này, nên muốn đưa cho mẹ.

Bạn cần đăng nhập để bình luận