Trở Về Thập Niên 80: Trở Thành Nữ Phụ Bán Con Đổi Lương Thực

Chương 532: Mong May Mắn Sẽ Đến Với Anh Ấy

Chương 532: Mong May Mắn Sẽ Đến Với Anh Ấy

Lâm Huệ Chi cười vỗ tay Khương Chi tay: “Mượn lời tốt đẹp của cháu.”

Hai người đi vào trong xưởng rồi chia tay nhau, Khương Chi dẫn theo mấy đứa nhỏ đi về khu nhà ở.

Lúc này đúng là thời gian công nhân viên chức tan tầm, mọi người vừa đến cửa, Cận Phong Sa vừa về tới, trên người anh ấy mặc quần áo làm việc, khi nhìn thấy mọi người rõ ràng có chút kinh ngạc, nhưng vẻ mặt cô đơn lại bình tĩnh, trong mắt cũng có ý cười.

Anh ấy bước nhanh tới, giọng điệu vui mừng: “Sao mọi người lại đến?”

Hổ Tử thở dài, giơ tay nắm chặt lấy tay của Cận Phong Sa: “Mở cửa trước đi, chúng ta đi vào rồi nói.”

Lòng của Cận Phong Sa chợt trầm xuống, có suy đoán mơ hồ, hầu kết anh ấy hơi chuyển động, không nói thêm gì nữa, mở cửa ra.

Hổ Tử dẫn mấy em trai vào phòng, Khương Chi thì ngồi trên ghế sô pha, trong tay cầm nước ấm do Cận Phong Sa rót, giọng nói nhẹ nhàng du dương: “Ngày mai tôi định đưa mấy đứa nhỏ trở lại trấn Đại Danh.”

Đôi tay đặt trên đầu gối của Cận Phong Sa run lên, nhìn Khương Chi, phải một lúc lâu sau mới nói: “Là thật sao, ừm, cũng nên trở về.”

Khương Chi gật đầu, khách sáo nói: “Chúng tôi sống ở số 8 ngõ Trúc Lan ‘nhà xuất bản Thanh Phong Du’, anh nhớ Hổ Tử thì có thể đến trấn Đại Danh gặp thằng bé, tôi tin nhóc con nhìn thấy anh cũng sẽ rất vui.”

Cận Phong Sa nghe vậy sửng sốt, thở phào một hơi, ý cười cũng nhẹ nhõm hơn: “Vâng, chắc chắn tôi sẽ đến thăm Hổ Tử.”

Khương Chi nhìn anh ấy một cái, gật đầu.

Trong bầu không khí trầm mặc, Khương Chi tán gẫu: “Công việc của anh ổn chứ?”

Cận Phong Sa lắc đầu: “Không có chuyện gì, có thể đi làm bình thường.”

Sau khi trò chuyện vài câu, cửa phòng mở ra, Hổ Tử đeo chiếc túi nhỏ, cúi đầu đi ra khỏi phòng, cậu bé đặt mông ngồi cạnh Cận Phong Sa, đầu gần như gục lên đùi anh ấy.

Vành mắt Cận Phong Sa cay cay, hít hít mũi, xoa đầu Hổ Tử: “Không sao đâu, vài ngày nữa ba lại đi gặp con, được không?”

Hổ Tử đột nhiên ngẩng đầu, khuôn mặt nhỏ vẫn còn đọng nước mắt: “Thật sao?”

“Thật! Ba đã lừa con bao giờ chưa?” Cận Phong Sa mở miệng cười.

Hổ Tử nghiêm túc nhìn anh ấy, một hồi lâu mới gật đầu, chợt tỏ vẻ già dặn mà thở dài, nắm lấy tay Cận Phong Sa, vỗ lên mu bàn tay của anh ấy, dặn dò: “Con đi rồi thì ba cũng đừng quên nấu cơm, tan làm đúng giờ, đi ra ngoài xem phim, nói không chừng còn có thể gặp được cô gái tốt, Dư Hồng Mai thì quên đi, biết không?”

Nghe cậu bé dặn dò anh ấy như dặn dò con trai thì Cận Phong Sa đột nhiên dở khóc dở cười.

“Còn có bà cụ đó của nhà ba, tính tình rất tệ, mắt kém, ba cũng đừng nghe lời của bà ta quá, có những người mẹ cũng không phải người tốt, ba hiểu ý con chứ? Ba xem bà ấy, trước đây cũng chẳng ra sao.” Vừa nói, Hổ Tử còn nhẹ liếc mắt nhìn Khương Chi một cái.

Khóe miệng của Khương Chi giật giật, tên nhóc này.

“Được rồi, ba lớn như vậy rồi, có cần con phải nói nhiều như vậy không?” Cận Phong Sa lắc đầu không nói nên lời.

Anh ấy dừng một chút, lại nói: “Con còn nói người khác có tính tình xấu, tính tình của con cũng đâu có tốt, khi trở về để ý cảm xúc của mẹ con nhiều chút, đừng cái gì cũng nói, con nít con nôi, hàng ngày cười nhiều vào, đừng suốt ngày xụ mặt như dì ghẻ, thật khó coi.”

Đôi “Ba con giả” này bèo nước gặp nhau, từng có một đoạn duyên phận ba con, cha một câu con một câu quan tâm dặn dò đối phương.

Khương Chi nhìn mà cảm động, lòng người thay đổi, trong mấy đứa nhỏ mà nói, vẫn là Hổ Tử may mắn nhất.

Cận Phong Sa tốt bụng, hy vọng sau này anh ấy có thể gặp được người phụ nữ tốt phù hợp, sinh cho anh ấy một đứa con, mặc dù cô không tin lắm vào câu người tốt sẽ gặp được điều tốt, nhưng cô hy vọng những lời này có thể đúng trên người Cận Phong Sa.

Bạn cần đăng nhập để bình luận