Trở Về Thập Niên 80: Trở Thành Nữ Phụ Bán Con Đổi Lương Thực

Chương 505: Cướp Người

Chương 505: Cướp Người

Ánh mắt Khương Chi lạnh nhạt, lạnh băng nói: “Tôi nghe nói nhà họ Hoắc nhận nuôi đứa trẻ này là để chắn tai họa cho Hoắc Cẩm Thịnh, con trai út của Hoắc Thế Vinh nhỉ, không có lửa thì làm sao có khói, tôi nghĩ cô cũng không phủ nhận điều này đúng không?”

Nghe vậy, một cảm giác ớn lạnh truyền khắp sống lưng của Trần Cẩm.

Cô ta kinh ngạc nhìn về phía Khương Chi, giống như không thể tin tưởng nói: “Rốt cuộc cô là ai?”

Chuyện này cũng coi như là bí mật của nhà họ Hoắc, mọi người đều giữ bí mật, cho dù bên ngoài có nhiều suy đoán đến đâu, cũng không có ai đoán theo hướng này, mặc dù đoán được cũng không dám nói ra khỏi miệng, ai mà ngờ được, một người đến từ đại lục lại có thể điều tra những chuyện như này!

Trong lúc nhất thời, trong lòng Trần Cẩm giống như bao phủ đầy mây đen.

Cô gái Khương Chi này, lần đầu tiên gặp nhau vào đêm kia, cô ta chỉ cho rằng cô gái này chỉ là một tiểu thư xuất thân từ gia đình giàu có nào đó, nhưng hôm nay, coi như cô ta đã hiểu được, đây đâu phải chỉ là tiểu thư nhà giàu có, rõ ràng là một người có bối cảnh hùng hậu, không hề sợ hãi hoa ăn thịt người nhà họ Hoắc!

Nhà ai ở đại lục có thể có tự tin đến như vậy?

Trong lòng Trần Cẩm không khỏi có chút hoảng sợ, kéo theo Cẩu Tử muốn rời khỏi căn phòng này, chuyện của Hoắc Cẩm Tư cực kỳ quan trọng, đã không còn là chuyện mà một người vợ lẽ như cô ta có thể quyết định được, xem ra hôm nay nhất định sẽ là một ngày không quá yên bình.

Đáy mắt Khương Chi hiện lên một tia lạnh lùng, đi qua bàn trà, ngón tay nắm chặt lấy cổ tay của Trần Cẩm, nói: “Tôi còn có chuyện vẫn chưa nói xong, cô định đi đâu hả?”

Sắc mặt Trần Cẩm thay đổi trong phút chốc, bởi vì bị đau mà buông bàn tay đang ôm lấy Cẩu Tử ra: “Cô làm cái gì vậy hả?!”

Đôi mắt hạnh to tròn của Khương Chi hơi rũ xuống, nhìn Cẩu Tử đang ngồi im không nói chuyện trên ghế.

Mặc dù hoàn cảnh xung quanh có hỗn loạn như thế nào, dù cho mẹ nuôi của thằng bé không ngừng kêu rên, nhưng vẻ mặt Cẩu Tử vẫn cực kỳ bình tĩnh, giống như thằng bé chỉ là người ngoài, đang đứng xem một trò hề vậy, nhận định này khiến cho Khương Chi cảm thấy rất đau lòng.

Bảo mẫu vừa mới pha trà quay về thì nhìn thấy cảnh tượng này, bà ta không khỏi hét lên một tiếng, bộ ấm trà đắt tiền trong tay cũng rơi xuống đất, vỡ ra thành từng mảnh.

“Xoảng” một tiếng.

Bà ta lặng lẽ nuốt nước miếng, khi Khương Chi nhìn sang thì bà ta không khỏi đổ mồ hôi lạnh!

Trần Cẩm thấy vậy, nhịn đau, sắc mặt âm trầm nói: “Đi! Đi gọi người đến đây! Tôi muốn xem xem cô có thể bình an rời khỏi đây sau đi đã gây chuyện trên địa bàn nhà họ Hoắc hay không!”

Khương Chi cũng không ngăn cản, đẩy Trần Cẩm ra, nói: “Cô tự mình đi đi.”

Trần Cẩm lảo đảo một cái, sau đó lại quay đầu lại muốn kéo Cẩu Tử đi, nhưng Khương Chi đột nhiên quay đầu lại, trong mắt lộ ra sự âm trầm lãnh lệ.

Trần Cẩm giật mình hoảng sợ, giọng điệu có chút không ổn định, một lúc sau mới giật mình tỉnh táo lại, tức giận hét lên: “Cô chờ đấy!”

“A Chi…….” Triệu Cam Đường lẩm bẩm, nhìn bóng dáng hoảng loạn chạy ra khỏi phòng của Trần Cẩm thì cô ấy cắn chặt răng, cũng chạy theo sau.

Cô ấy có thể nhìn ra người yêu của Khương Chi không phải người bình thường, trong tình huống như vậy, tất nhiên phải gọi người của cả hai bên, nếu không thì rất bất lợi cho A Chi.

Bạn cần đăng nhập để bình luận