Trở Về Thập Niên 80: Trở Thành Nữ Phụ Bán Con Đổi Lương Thực

Chương 594: Dễ Gần

Chương 594: Dễ Gần

“Mùi gì vậy nhỉ? Sao thơm thế?” Thi Ninh Chu hít mũi liên tục, anh ấy ngửi thấy mùi thịt thơm phức thì rất ngạc nhiên.

Mặc dù anh ấy không bị bệnh bao tử, ăn uống cũng cần phải chú ý nhiều nhưng vì đã quen ăn đồ ăn trong nhà rồi, từ khi đến trấn Đại Danh này thì anh ấy vẫn chưa được ăn món nào hợp khẩu vị, đến mức mới đến đây mười ngày mà đã ốm đi trông thấy.

Khương Chi nhẹ giọng cười nói: “Thịt kho ạ, em có làm một phần cho anh, anh hai muốn ăn ở đây hay mang về?”

“Thịt kho sao?” Thi Ninh Chu sững sờ, anh ấy thường ở thủ đô, đúng là chưa được ăn.

Thi Ninh Chu ngẫm nghĩ rồi hỏi: “Có hộp cơm không? Vậy cho anh mang về đi!”

Dù sao Khương Chi cũng là em dâu, hai người ở chung một chỗ trong thời gian lâu như vậy sẽ có ảnh hưởng không tốt, vả lại lão ngũ là người có lòng dạ hẹp hòi, nếu để em trai mình biết được, Thi Ninh Chu bảo đảm anh ấy phải bị mất một ít máu.

“Được.” Khương Chi gật đầu, cô hào phóng lấy cho Thi Ninh Chu một hộp thịt đầy, cô còn cố ý lên thương thành của hệ thống mua một ít dưa muối, dù sao món thịt kho hôm nay cũng chưa đủ thời gian nên chưa thấm vị.

Thi Ninh Chu xách một túi lưới nặng trĩu, trong lòng còn âm thầm khen em dâu thật là có lòng.

Trước khi quay người rời đi, anh ấy còn nói: “Em dâu à, phát hành thêm mấy chương (Truyện Anh Hùng Xạ Điêu) nữa đi, thật sự đọc không thỏa mãn.”

Đúng vậy, từ sau khi biết được Khương Chi là bà chủ của nhà xuất bản Thanh Phong Du, hơn nữa còn là tác giả “Đại Thần” của (Truyện Anh Hùng Xạ Điêu), Thi Ninh Chu đã vô cùng sững sờ, dù là một người suốt ngày bận rộn như anh ấy cũng đã nghe đến tên tuổi này.

Thi Ninh Chu đã dành thời gian đọc sơ qua (Truyện Anh Hùng Xạ Điêu) nhưng ai ngờ vừa xem qua đã nghiện, các nhân viên công chức cấp dưới của anh ấy cũng bị nghiện, vì vậy mà anh ấy phải lợi dụng “quan hệ người thân” để đến “hối thúc” chương mới.

Khương Chi nhìn theo bóng lưng của Thi Ninh Chu thì bỗng bật cười.

Ở xuất phát điểm, người nhà họ Thi đã thắng người ta rồi, theo lý mà nói, con mắt của họ phải đặt trên đỉnh đầu mới đúng, Thi Liên Chu nổi tiếng khó ở chung nên xem như đã phù hợp với đặc điểm này nhưng Thi Ninh Chu thì hiền lành ngoài dự đoán của Khương Chi, tối thiểu là anh ấy rất ôn hòa với cô.

Tất nhiên cô cũng không ngốc, cô sẽ không cho rằng toàn bộ người nhà họ Thi đều dễ chung đụng như Thi Ninh Chu.

Chẳng qua cho dù người có tính tình cáu gắt như Thi Liên Chu cũng bị cô xử lý tốt thì Khương Chi càng không sợ những người khác khó chơi hơn.



Thi Ninh Chu quay về ủy ban thị trấn, xách túi lưới về văn phòng của mình.

Anh ấy vừa ngồi xuống, cầm đũa lên thì Lê Cần đã bưng hộp cơm của mình đến.

Bởi vì mối quan hệ với người em Lê Miễn mà ông ấy cũng quen biết người nhà họ Thi, quan hệ giữa hai nhà không tệ, cũng xem như cũng đã quen biết nhau lâu.

Lê Cần mang tâm sự nặng nề dời cái ghế đến ngồi phía đối diện, cạnh bàn làm việc của Thi Ninh Chu mà ăn cơm, trông ông ấy hơi rầu rĩ, không vui.

Thi Ninh Chu vừa lấp một miếng cơm lớn vào miệng, nhai nuốt thêm một miếng thịt kho có mỡ mà không ngán, gắp thêm một miếng dưa muối giòn, anh ấy hạnh phúc đến mức híp mắt lại.

Bạn cần đăng nhập để bình luận