Trở Về Thập Niên 80: Trở Thành Nữ Phụ Bán Con Đổi Lương Thực

Chương 610: Trùng Hợp Như Vậy

Chương 610: Trùng Hợp Như Vậy

Ngay khi Giang Kinh Xuân cắn chặt răng, không thể kiên trì được nữa thì đột nhiên nghe thấy một tiếng nói thản nhiên, trong trẻo, giống như có thể lọc sạch tâm hồn người ta, lập tức rót sức sống vào người anh ấy.

Giang Kinh Xuân lập tức quay đầu lại nhìn về phía tiếng nói vang lên, đó là một cô gái xinh đẹp, mắt hạnh môi đỏ, xinh đẹp giống như mẹ anh ấy.

Giang Kinh Xuân giơ tay lau đôi mắt đã đỏ ngầu của mình, rồi kéo cái túi mình đặt trên quầy qua cho Khương Chi, giọng nói bình tĩnh: “Ba trăm đồng, cô muốn mua thì tôi bán cho cô.”

Khương Chi mở túi ra nhìn, đuôi lông mày của cô lập tức nhếch lên.

Cô nói: “Tìm một nơi để nhìn đã.”

Giang Kinh Xuân khẽ gật đầu, anh ấy bước ra ngoài dẫn đường mà không quay đầu nhìn người bán hàng kia một lần nào nữa.

Người bán hàng nhìn một đoàn người kéo ra ngoài thì lẩm bẩm một câu: “Hàng rách nát, cũng may có người ngăn lại giúp mình.”

Khương Chi tìm đến một cửa hàng bán mì ở trong chợ hoa điểu này, vốn dĩ cô muốn để Thi Liên Chu đưa Ôn Hoa Anh trở về trước nhưng kết quả cuối cùng là mấy người họ cùng kéo đến một quầy hàng bán mì ở ven đường.

Trái lại Ôn Hoa Anh không hề tỏ ra ghét bỏ chỗ này, sau khi ngồi xuống, bà ấy còn hào hứng yêu cầu bà chủ quầy cho xem thực đơn.

Bình thường bà ấy đã quen ăn đồ ăn trong nhà, thật sự rất ít khi ra ngoài ăn.

Giang Kinh Xuân ngồi xuống, anh ấy đánh giá Thi Liên Chu và Khương Chi, sau đó bày ra dáng vẻ lợn chết cũng không sợ nước sôi nữa, chỉ lạnh lùng nói: “Nếu ăn mì thì tôi không có tiền đâu.”

Khương Chi cười nói: “Tôi vẫn có tiền mời anh ăn một bát.”

Thi Liên Chu bắt chéo chân, ngồi cạnh Khương Chi, dáng người anh cao ráo, ngồi ở một nơi nhỏ thế này, không gian càng trở nên chật hẹp hơn, đôi mắt hẹp dài của anh lườm Giang Kinh Xuân một cái, sau đó vươn tay rót nước ấm vào cốc.

Giang Kinh Xuân mím môi từ chối ý tốt của Khương Chi, anh ấy không kiên nhẫn mà hối thúc: “Cô còn muốn nhìn không? Thời gian của tôi thật sự rất gấp.”

Khương Chi nở nụ cười thản nhiên, quét mắt nhìn qua Giang Kinh Xuân.

Vừa rồi cô còn chưa để ý nhưng bây giờ ngồi đối diện mới phát hiện người thanh niên này cũng có vẻ bề ngoài rất đẹp trai.

Tuy đầu tóc anh ấy hơi lộn xộn nhưng đường nét trên gương mặt rất rõ ràng và anh ấy còn có một đôi mắt hạnh, giống như cô.

Mắt hạnh sao?

Đôi mắt đẹp của Khương Chi hơi nheo lại. Có lẽ không trùng hợp như vậy đâu.

“Xem.” Khương Chi gật đầu, rồi rút món đồ trong túi ra.

Đây là một chung uống rượu bằng đồng.

Mắt phượng của Thi Liên Chu cũng liếc qua, đuôi mắt hơi nhếch lên: “Đồ đồng?”

Mặc dù anh không tìm hiểu về lĩnh vực này nhưng cũng biết giới cổ vật coi đồ đồng rất quý, mà giá trị của đồ cổ dựa vào thời gian của nó, càng lâu năm thì số lượng còn tồn tại càng ít, vì càng ít nên mới càng quý.

Khương Chi khẽ “vâng” một tiếng, ngón tay trắng nõn của cô cũng khẽ vuốt lên cái ly uống rượu này, cô thờ ơ nói: “Là ly tước.”

“Ly tước?”

“Ly tước?”

Giang Kinh Xuân và Ôn Hoa Anh vừa mới gọi món xong đồng thanh lên tiếng hỏi.

“Cô biết sao?” Giang Kinh Xuân ngạc nhiên nhìn về phía Khương Chi, dù anh ấy biết đây là đồ vật mà tổ tiên truyền lại nhưng rốt cuộc anh ấy cũng không biết món đồ này thuộc niên đại nào, mà trong nhà cũng chưa có ai từng nghiên cứu.

Ôn Hoa Anh có hứng thú với những đồ cổ thế này, bởi vì mỗi một loại đồ cổ đều đại biểu cho một văn hóa ở thời đại của nó.

Khương Chi không trả lời câu hỏi của Giang Kinh Xuân, cô dựa lưng vào ghế, giống như có điều suy nghĩ mà nhìn về phía Giang Kinh Xuân: “Anh thật sự bán nó với giá ba trăm đồng sao?”

Bạn cần đăng nhập để bình luận