Trở Về Thập Niên 80: Trở Thành Nữ Phụ Bán Con Đổi Lương Thực

Chương 1001: Bị Thương

Chương 1001: Bị Thương

Anh ấy lợi dụng bóng tối ẩn lấp, đi đến sát bên cửa sổ, trong phòng tối tăm không có ánh sáng, dưới tình huống như vậy vội vàng xông vào thật sự không an toàn, nhưng vì muốn điều tra rõ ràng, anh ấy cũng không quan tâm nhiều như vậy.

Khương Chi cũng nhìn thấy sự tối tăm trong nhà, cô cau mày, nhẹ nhàng nhảy vào trong sân giống như một con mèo nhỏ.

Cô vươn tay giữ lấy Mạnh Lam đang chuẩn bị bước vào, ngón tay chỉ lên trên, nhỏ giọng nói: “Đi tầng hai.”

Tầng 1 rộng mở, dễ dàng bị tóm gọn, nếu như có thể từ tầng 2 hoặc gác xép lẻn vào, cũng có thể giảm bớt sự phòng ngự của người ở trong nhà.

Mạnh Lam gật đầu, nhưng muốn đi lên tầng 2 cũng không dễ dàng.

Hai người đi vòng ra sân sau, ngay cả cái thang cũng không thấy đâu.

Khương Chi hơi cúi người, từ trong bụi cỏ nhặt lên một sợi dây thừng, lúc Mạnh Lam cầm lấy thì rất sửng sốt, vừa rồi anh ấy cũng kiểm tra kỹ rồi, cũng không thấy có sợi dây thừng nào ở đó mà.

Tuy nhiên, trong tình huống khẩn cấp nên anh ấy cũng không để ý nhiều như vậy.

Mạnh Lam cực kỳ quen tay, dễ dàng dựa vào cái cây trong sân để cố định sợi dây thừng, hai người trèo lên tầng hai, ngồi xổm xuống bên cửa sổ, cuối cùng cũng nhìn thấy chút ánh sáng.

Khương Chi không dám mở cửa sổ, chỉ có thể áp tai vào bên cửa sổ, im lặng lắng nghe tiếng động bên trong.

Mạnh Lam lại cẩn thận quan sát trong đêm tối, giúp Khương Chi kiểm tra động tĩnh xung quanh.

Trong phòng.

“Xuân Nại (Haruna), người liên lạc đã đến chưa?”

Khi Khương Chi nghe được giọng nói quen thuộc của người đàn ông thì thần kinh căng thẳng của cô cuối cùng cũng có thể thả lỏng lại.

Tuy nhiên cô cũng không dám liều lĩnh lao vào, bởi vì sau đó lại có một giọng nói khác vang lên, chính là người phụ nữ Nhật Bản có vẻ mặt cảnh giác vừa mở cổng lúc nãy.

Tại sao Nguy Di lại có quan hệ với một người phụ nữ nước Nhật chứ?

Đúng vậy, người đang nói chuyện trong phòng không ai khác chính là thủ lĩnh hội Tam Hợp, Nguy Di.

Giọng nói của Nguy Di vẫn khá bình tĩnh, cô thầm nghĩ có lẽ Thi Liên Chu cũng không xảy ra chuyện gì.

Sau đó giọng nói của người phụ nữ tên Xuân Nại đến từ Nhật Bản kia vang lên, nhưng cô ấy dùng tiếng Trung trả lời cực kỳ lưu loát: “Chủ nhân, tôi đã liên lạc với các cấp dưới ở nước Nhật rồi, đang cố gắng hết sức để tìm kiếm ở cảng, tuy nhiên một nhóm người bang phái Yamaguchi đang điều tra sát nút, chúng ta không thể gây động tĩnh quá lớn, nếu không một khi bị phát hiện, chỉ e chủ nhân cũng khó có thể thoát khỏi.”

Cô ấy vừa nói xong, bên trong phòng liền truyền đến tiếng nói giận dữ của Nguy Di: “May mắn thoát khỏi? Đã một ngày rồi, vậy mà vẫn chưa tìm được người, làm sao tôi còn có mặt mũi để rời khỏi đây? Ra lệnh cho người của chúng ta dốc hết sức tìm kiếm, không thể chậm trễ hơn nữa!”

Nói xong, Nguy Di lại bắt đầu liều mạng ho khan.

Xuân Nại thở dài, bất đắc dĩ nói: “Chủ nhân đừng lo, tôi sẽ truyền lời xuống dưới. Nhưng mà xem ra chỗ này đã không còn an toàn nữa, chủ nhân vẫn nên nhanh chóng rời khỏi đây thôi.”

Nguy Di đập bàn, nghiến răng nghiến lợi nói: “Cái đám Yamaguchi chết tiệt!”

Khương Chi nghe được cuộc nói chuyện của hai người trong phòng, máu trên môi đã hoàn toàn rút đi.

Cô biết đối tượng của cuộc tìm kiếm cứu nạn toàn diện mà Nguy Di nhắc đến nhất định là Thi Liên Chu.

“Cốc cốc cốc ——” Tiếng gõ cửa sổ vang lên, trong đêm khuya tĩnh lặng cực kỳ rõ ràng.

Sắc mặt của Xuân Nại đột nhiên thay đổi, lập tức rút súng ở bên hông ra, đứng trước mặt bảo vệ cho Nguy Di, đôi mắt dán chặt về phía cửa sổ.

Bạn cần đăng nhập để bình luận