Trở Về Thập Niên 80: Trở Thành Nữ Phụ Bán Con Đổi Lương Thực

Chương 833: Theo Sau

Chương 833: Theo Sau

Khoảng chừng hai phút sau, anh xuống lầu với gương mặt như đóng băng.

“Làm sao vậy?” Khương Chi bưng bát canh gà trong tay, khi nhìn thấy sắc mặt giá rét của anh thì cô cũng nhíu mày.

“Anh có việc phải ra ngoài một chuyến, sẽ trở về hơi muộn nên em ngủ trước đi!” Thi Liên Chu nhận bát canh, uống một hơi hết sạch, cũng không để ý đến ông cụ và bà cụ vẫn còn ngồi đây mà cúi người hôn môi cô, nói hai câu trấn an cô rồi cầm áo khoác lên rời khỏi đại viện.

“Có phải xảy ra chuyện gì không?” Ôn Hoa Anh nhìn sắc trời bên ngoài đã tối, bà ấy hơi lo lắng.

Thi Bỉnh Thiên thì híp mắt lại, lạnh lùng cười nói: “Cho dù có thật sự xảy ra chuyện gì thì chắc chắn cũng không phải con của bà xảy ra chuyện.”

Bà cụ tức giận lườm ông ấy.

Môi đỏ của Khương Chi mím lại, cô nhìn về phía Ôn Hoa Anh: “Mẹ, trong nhà có xe đúng không? Con muốn đi theo xem thử.”

Ôn Hoa Anh gật đầu nói: “Để mẹ lấy chìa khóa xe cho con.”

Khương Chi lái xe, đuổi theo phía sau xe của Thi Liên Chu. Vì trời tối, trên đường phố vắng vẻ nên Thi Liên Chu càng lái nhanh hơn.

Anh nhìn vào kính chiếu hậu rồi thu hồi tầm mắt lại, môi mỏng của anh vẫn mím chặt, không dừng xe lại mà còn tăng tốc để Khương Chi đuổi theo phía sau.

Hai người lái xe một trước một sau, xe chạy thẳng đến một nhà kho bỏ hoang gần Phong Lâm Vịnh.

Xuống xe, Khương Chi đi thẳng đến chỗ Thi Liên Chu đang chờ mình: “Xảy ra chuyện gì?”

Thi Liên Chu nắm chặt mấy ngón tay hơi lạnh của cô, giọng nói thản nhiên như đang tường thuật lại: “Tưởng Nguyên Trinh đang ở đây.”

“Tưởng Nguyên Trinh sao?” Đuôi lông mày của Khương Chi nhếch lên.

Cô không cho rằng Thi Liên Chu đến nhà kho này để hẹn hò gì đó với Tưởng Nguyên Trinh, hai mắt cô híp lại, như có điều suy nghĩ: “Anh cho người giám sát cô ta sao? Cô ta làm gì rồi?”

Thi Liên Chu nhìn cô mà không nói chuyện, anh nắm tay cô đi về phía nhà kho.

Khương Chi mím môi, đi theo anh đến nhà kho.

Lúc cô vừa bước vào cửa nhà kho thì đã lập tức nghe thấy giọng nói bén nhọn của Tưởng Nguyên Trinh: “Các người làm thế này chính là bắt cóc, là bắt cóc! Nhà họ Tưởng sẽ không bỏ qua cho các người!”

Khương Chi nhìn Thi Liên Chu đứng bên cạnh mình.

Hai người họ đi vào trong thì Tạ Lâm cũng lập tức bước lên đón.

Trên mặt Tạ Lâm đã không có ý cười như trước kia, mà trái lại anh ấy vô cùng nghiêm túc nói: “Ông chủ, bà chủ.”

Khương Chi nhìn Tưởng Nguyên Trinh, tuy số lần hai người họ đối diện nhau không nhiều, tính ra thì lần này cũng mới là lần thứ ba mà thôi, thế nhưng mỗi lần gặp lại, trông cô ta càng chật vật hơn lần trước đó.

Tưởng Nguyên Trinh mặc một bộ đồ thể thao màu đen, trên mặt không trang điểm, sắc mặt đã trắng như một tờ giấy.
DOC FULL.V N - K h o t r u y ệ n d i ch m i ễ n p h í


Cô ta nhìn thấy Thi Liên Chu, bờ môi bỗng nhúc nhích nhưng lại không thể nói được một chữ.

Thi Liên Chu cũng chỉ hờ hững nhìn thoáng qua Tưởng Nguyên Trinh, anh nhìn Tạ Lâm hỏi: “Người đâu?”

Tạ Lâm chỉ tay đến một góc, Khương Chi cũng nhìn theo phía Tạ Lâm chỉ, vẻ mặt cô khẽ co rút.

Ở đó là một xác chết của đàn ông, mà nói cho chính xác thì đó là một bộ thi thể đã bị cắt rời, chia năm xẻ bảy, mỗi một phần được cắt rời ra cũng không tính là nhỏ, tuy lúc này đã được ghép lại thành một bộ xác rất miễn cưỡng nhưng nhìn thế nào cũng rất đáng sợ.

Thi Liên Chu lạnh lùng nhìn thoáng qua, lông mày chưa từng nhúc nhích: “Đã xác định là Tưởng Hạo sao?”

Tạ Lâm nghiêm túc gật đầu.

“Tưởng Hạo?” Khương Chi thắc mắc Tưởng Hạo và Tưởng Nguyên Trinh có mối quan hệ thế nào?

Tạ Lâm nhìn Thi Liên Chu, rồi giải thích với Khương Chi: “Bà chủ, Tưởng Hạo là con trai duy nhất của chú Tưởng Nguyên Trinh, chính là em họ của cô ta, hắn là một tên lông bông, thường xuyên phạm tội, bọn lưu manh lần trước cũng là do hắn thuê nhưng tiền thuê là do Tưởng Nguyên Trinh trả.”

Bạn cần đăng nhập để bình luận