Trở Về Thập Niên 80: Trở Thành Nữ Phụ Bán Con Đổi Lương Thực

Chương 962: Mắng Chửi

Chương 962: Mắng Chửi

“Kế hoạch? Tôi chẳng có kế hoạch gì cả. Tôi chỉ muốn giúp bà chủ quản lý tốt ‘nhà máy may Hoa Hạ’ thôi, trấn Đại Minh là một nơi rất tốt, ba mẹ tôi cũng lớn tuổi rồi, anh trai tôi vẫn……Tôi rất vui vì bản thân có thể ở bên cạnh chăm sóc cho hai người họ.”

Bây giờ Vân Tường không có ý tưởng đặc biệt gì, bà ấy chỉ mong quãng đời còn lại của bản thân có thể sống bình yên một chút.

“Ừ.” Phó Đông Thăng gật đầu, thấy sắp đến ngã ba, mỉm cười nói với Vân Tường, nói: “Vậy tôi về trước, ngày mai tôi muốn cùng bà chủ đi thành phố Thanh, sau này cũng ít cơ hội quay về đây, đừng lo lắng nhé.”

Vân Tường gật đầu, cười nói: “Được, anh nhớ giữ gìn sức khỏe.”

Hai người chia tay ở ngã ba đường.

Phó Đông Thăng nhìn về phía trước, bước chân vững vàng, không hề dừng lại chỉ một giây.

Bây giờ ông ấy đã biết bản thân mình muốn gì, sống lâu như vậy, nhất định phải tận dụng hết năng lực và sức lực của bản thân, tình cảm khi còn trẻ chỉ là một giấc mơ đã tan biến với ông ấy.

Những bước đi của Vân Tường cũng vậy, bà ấy chưa bao giờ từng thích Phó Đông Thăng mà chỉ coi ông ấy như anh trai của mình.

Tuy nhiên, sau khi trò chuyện với ông ấy xong, cảm xúc mà bà ấy dành cho Thôi Tử Tiện cũng dần phai nhạt, trong cuộc sống luôn có rất nhiều điều không như ý muốn, bà ấy có cơ hội đi đến ngày hôm nay thì phải nên chăm chỉ hơn mới đúng.

Nghĩ kỹ càng, Vân Tường bước đi càng nhanh hơn.

Khương Chi không biết rằng sự xuất hiện của Thôi Tử Tiện đã khiến hai vị cấp dưới của cô hiểu ra nhiều điều, sau này càng thêm tập trung hơn vào công việc, cái gọi là vấn đề tình cảm cũng không bao giờ xuất hiện nữa.

……

Sáng sớm hôm sau.

Khương Chi cất đồ cổ đã thu mua được vào trong cốp, sau đó mới bảo Mạnh Lam đi thông báo cho Thôi Tử Tiện.

Tối hôm qua cô đã suy nghĩ kỹ rồi, nếu như Thôi Tử Tiện đã nghĩ kỹ, cô cũng không muốn khiến mọi chuyện trở nên quá phức tạp, cho nên đơn giản cũng đồng ý cho anh ta đi cùng, đợi bao giờ đến Bắc Kinh, sẽ dẫn anh ta đến thẳng nhà máy dược phẩm để gặp Trần bán tiên.

Phó Đông Thăng đến rất sớm, trên tay còn xách theo một chiếc vali, xem ra ông ấy dự định sẽ ở lại thành phố Thanh thêm mấy ngày nữa.

Lúc Mạnh Lam quay lại, đằng sau còn có một chiếc ô tô theo phía sau.

“Bà chủ, Thôi Tử Tiện muốn tự mình lái xe.” Mạnh Lam liếc về phía sau một cái, nhỏ giọng báo cáo.

Khương Chi gật đầu, cũng không để ý nhiều: “Được, lái xe đi, chúng ta đi Lan Hương trước.”

Hành trình rời khỏi trấn Đại Minh của họ cực kỳ suôn sẻ.

Lan Hương cách trấn Đại Minh cũng không xa, lúc đến nơi, liền thấy có rất nhiều người đang tụ tập trước nhà của Cận Phong sa, mà người đang chỉ vào cửa, không ngừng chửi bới không ai khác chính là người chồng mới kết hôn được ba ngày của Cận Giai Giai, Lý Đông.

“Cận Phong Sa, cái tên tội phạm giết người này! Mày nói cho ông biết, mày cho Cận Giai Giai ăn bùa mê thuốc lú gì mà cô ta lại đứng ra gánh tội thay cho mày hả?!”

Lý Đông quả thực không thể tin được tin tức mà bản thân nghe được ngày hôm qua, vợ của hắn ta, mặc dù không mất tiền cưới về, nhưng giữ lại để làm ấm ổ chăn vẫn tốt hơn nhiều so với phòng không gối chiếc, đúng không? Vậy mà lại ngồi tù vì Cận Phong Sa?

Mọi người đều biết chuyện mờ ám giữa Cận Phong Sa và Cận Giai Giai, bây giờ người vợ trên danh nghĩa của hắn ta lại đi ngồi tù vì một người đàn ông khác, đây chẳng khác nào cái nón xanh đội thẳng lên đầu, muốn bỏ cũng không bỏ xuống được!

Làm sao hắn ta có thể nuốt trôi được cục tức này cơ chứ? Tại sao hắn ta phải nhẫn nhịn chứ?

Nhưng hắn ta đã đứng mắng chửi trước cửa nhà Cận Phong Sa cả một ngày rồi, câu nào câu nấy đều vô cùng thô tục, vậy mà tên khốn này vẫn không đi ra, cũng không để ý đến hắn ta, thật sự coi hắn ta chẳng khác nào kẻ ngốc mà.

Bạn cần đăng nhập để bình luận