Trở Về Thập Niên 80: Trở Thành Nữ Phụ Bán Con Đổi Lương Thực

Chương 489: Ban Ngày Tuyên Dâm

Chương 489: Ban Ngày Tuyên Dâm



Sau một đêm mệt nhọc, khiến hai người họ ngủ thẳng đến lúc mặt trời lên cao.

Lúc này ngoài cửa có tiếng đập cửa dồn dập, đồng thời còn có giọng nói đầy bực dọc của Cố Tuyển: “Mặt trời chiếu đến mông hai vị rồi, hôm nay hai vị còn không đi thử quần áo hả? Có chuyện chính đáng cần làm kia kìa, hai vị có thể kiềm chế chút không?”

Khương Chi chợt mở mắt, cô vừa quay đầu đã nhìn thấy Thi Liên Chu nhíu mày.

Tiếng đập cửa ầm ầm vẫn cần mẫn không ngừng. Lúc Khương Chi chuẩn bị mặc quần áo vào, ra mở cửa thì Thi Liên Chu đã kéo cô nằm lại trên giường, còn anh mang cơ thể trần trụi, khỏe mạnh, chỉ mặc một chiếc quần đùi màu đen, mặt mày âm u đi mở cửa.

Cố Tuyển còn duy trì động tác đập cửa nhưng trong thoáng chốc anh ấy đã ngây ngẩn cả người.

Khóe miệng anh ấy co giật, một lát sau mới lên tiếng rất nhỏ: “Chuyện là… Thời gian không còn sớm nữa, phải đi thử quần áo, ngày mai còn có chuyện chính đáng, đúng không?”

Mới vừa nói xong, lòng bàn chân Cố Tuyển giống như được bôi dầu, anh ấy chạy như bay về phòng khách ngồi đợi, ánh mắt còn không tự giác mà nhìn xuống lầu, trong mắt lộ cảm xúc ghen tỵ, ước ao rất phức tạp. Đột nhiên Cố Tuyển cảm thấy hình như cưới một người vợ về cũng không tệ lắm, tối thiểu nhất thì anh ấy cũng không cần thức dậy sớm.

Cố Tuyển đưa tay lên vuốt cằm, suy nghĩ một lát, anh ấy đưa ra quyết định đợi đến khi quay về thủ đô, anh ấy sẽ gọi cả Lê Minh cùng đi xem mắt.

Kẻ độc thân nổi tiếng nhất thủ đô lão ngũ nhà họ Thi cũng đã có con cái rồi, họ cũng không thể lạc hậu như vậy mãi, đúng không?

Một bên khác, Thi Liên Chu lại nằm xuống giường một lần nữa.

Khương Chi nhìn đồng hồ, lúc này đã mười một giờ trưa rồi. Trong đầu Khương Chi không khỏi nhớ lại chuyện tối hôm qua, ký ức của tối qua giống như cá ướp muối mà lật qua lật lại trong đầu cô, mãi cho đến khi cuối chân trời bắt đầu hiện lên tia sáng màu trắng bạc thì trận vận động này mới tạm thời ngừng lại.

Cô ngắm nhìn gương mặt anh tuấn khi ngủ say của Thi Liên Chu bên cạnh mình thì thở dài một tiếng, đột nhiên cô hiểu ra đạo lý “từ đó quân vương không tảo triều”.

Khương Chi xốc chăn lên chuẩn bị xuống giường, đột nhiên một cánh tay gầy đã ôm eo cô, kéo cô nằm xuống giường một lần nữa, khi Khương Chi còn chưa kịp phản ứng thì anh đã nhếch khóe môi mỏng, xoay người phủ lên người cô.

Anh nhìn cô không chớp mắt, mà trong đôi mắt mang vẻ u ám, ý vị sâu xa.

Dù đêm qua đã xảy ra những gì nên xảy ra nhưng hôm nay Khương Chi bị anh nhìn thế này cũng phải đỏ mặt, hơi thở của cô trở nên không ổn định.

Đôi mắt hạnh của cô trừng anh, sẵng giọng: “Thật sự phải thức dậy rồi.”

Thi Liên Chu làm như mắt điếc tai ngơ, anh hơi nghiêng đầu, trên gương mặt lạnh lùng của anh bị ham muốn che phủ, đôi môi mỏng mím chặt, ngón tay thon dài không an phận mà vân vê trên người cô.

Khương Chi ngước mắt nhìn anh.

Giờ phút này có thể dùng “sống động và đầy màu sắc” để miêu tả anh.

Cô đưa tay vuốt ve đầu lông mày của anh, ánh mắt nhìn anh đến ngơ ngác.

Thi Liên Chu có một lớp vỏ bên ngoài cực kỳ tốt, gương mặt anh đẹp trai mà lạnh lùng, da trắng, trong đôi mắt phượng hẹp dài luôn thản nhiên, thờ ơ nhưng lại khiến người ta mê muội, độ cong của chiếc mũi cực kỳ đẹp, môi mỏng hồng nhuận.

Người ta đều nói phần lớn những đàn ông môi mỏng đều bạc tình, không biết là thật hay giả.

Sau đó lại là một phen mây mưa.

Cố Tuyển ăn cơm trưa xong, Thi Liên Chu và Khương Chi mới bước từ trong phòng ra.

Anh ấy lạnh lùng liếc nhìn hai người họ, vẻ mặt giống như chỉ tiếc rèn sắt không thành thép, giọng điệu châm chọc: “Thi Liên Chu, cậu có biết mấy chữ “ban ngày tuyên dâm” viết thế nào không?”

Vẻ mặt Thi Liên Chu vẫn thản nhiên, không hề cảm thấy xấu hổ khi có người bóc trần chuyện của mình.

Bạn cần đăng nhập để bình luận