Trở Về Thập Niên 80: Trở Thành Nữ Phụ Bán Con Đổi Lương Thực

Chương 651: Hạc Giữa Bầy Gà

Chương 651: Hạc Giữa Bầy Gà

Lão nhị, Khương Nam Tông, cúi đầu, xoay khối Rubik trong tay, đắm chìm trong thế giới của riêng mình.

Lão tam, Khương Nam Diệu, trông có vẻ là một học sinh ngoan ngoãn, cậu bé xách một chiếc cặp sách nhỏ, đôi tay nhỏ bé nắm lấy dây đeo cặp sách, cậu bé xếp hàng ngay ngắn ở cuối hàng, cậu bé luôn nhìn thẳng về phía trước và cũng là người đầu tiên nhìn thấy Thi Liên Chu.

Tiểu Diệu sửng sốt một lát, sau đó kiễng chân lên nhìn xung quanh Thi Liên Chu, không thấy Khương Chi, lại tỏ vẻ thất vọng.

Lão tứ, Khương Nam Qua, là cậu bé hoạt bát nhất, cậu bé ghé đầu nói chuyện với mấy người bạn nhỏ đứng trước, đứng sau mình, còn trao đổi những tấm thẻ hoạt hình trong tay với nhau, không có chút trạng thái không thích ứng nào khi mới vào trường mẫu giáo, giống như một nhà xã giao vậy.

Tiểu Diệu chọc chọc Tiểu Qua bên cạnh, chỉ về phía trước nói: “Ông ấy đến rồi.”

Nghe Tiểu Diệu nói xong, Tiểu Qua giơ tay lau mồ hôi trên trán, khó hiểu mà hỏi: “Ông ấy? Ai? Ai đến vậy?”

Tiểu Qua vô thức ngẩng đầu lên, khi nhìn thấy Thi Liên Chu đứng giữa đám người, cậu bé há hốc miệng ngạc nhiên, lập tức nhảy lên cao ba thước, hét lớn: “Cha! Đó là cha tớ!”

Giọng nói của cậu bé vô cùng vang dội, gần như tất cả mọi người đều nhìn theo ánh mắt của cậu.

Thi Liên Chu cũng sửng sốt một lát, anh nghe thấy giọng điệu kiêu ngạo của Tiểu Qua thì lông mày giãn ra một chút.

Tiểu Tông nghe thấy tiếng hét của Tiểu Qua thì liền chớp chớp mắt, nhét khối Rubik trong tay vào cặp, đeo cái cặp nhỏ trên lưng đi về phía Thi Liên Chu, cậu bé hoàn toàn không quan tâm chuyện mọi người đang xếp hàng, thái độ đương nhiên của cậu bé giống y hệt Thi Liên Chu.

Tiểu Qua sửng sốt, vội vàng nói: “Anh hai, chờ em với!”

Một cậu bé, hai cậu bé rời khỏi hàng, giáo viên vội vàng đi ngăn cản, nhưng Tiểu Tông đã đặt tay vào tay Thi Liên Chu, còn tiện tay kéo Tiểu Qua, đôi mắt phượng tràn đầy cảm giác áp lực của Thi Liên Chu liếc một cái khiến giáo viên hoảng hồn chạy ra xa.

Tiểu Qua chạy đến nắm lấy tay Thi Liên Chu, cảm nhận được lòng bàn tay rộng rãi ấm áp, Tiểu Qua ngượng ngùng cười, trong lòng hơi hưng phấn, cảm giác này chỉ có khi lần trước cha ôm cậu bé.

Cha, cậu bé cũng là người có cha đó.

Tiểu Ngự quay người lại nhìn Tiểu Tông và Tiểu Qua đã nổi loạn, cậu bé tức giận hừ hừ mấy tiếng rồi giậm chân.

Cậu bé cố ý không nhìn Thi Liên Chu, mà nói với nữ giáo viên bên cạnh: “Cô giáo Vương, đừng quên lời em nói với cô đó, cô xinh đẹp như thế này, cha em nhất định sẽ thích cô. Đợi mấy ngày nữa cha em đến đây, em sẽ mời cô đến nhà em chơi.”

Tiểu Ngự đã để mắt đến cô giáo Vương này từ khi cậu bé mới vào trường mẫu giáo, cô giáo xinh đẹp dịu dàng, cậu bé cứ cảm thấy cô giáo rất hợp với Cận Phong Sa.

Tiểu Ngự vẫn còn nhỏ tuổi mà đã dấn thân vào con đường bà mối rồi.

Cô giáo Vương không nhìn Tiểu Ngự, mà ngẩn người nhìn Thi Liên Chu đang đứng thẳng tắp ở cổng trường.

Cô giáo Vương đột nhiên siết chặt tay Tiểu Ngự, hai má đỏ bừng, nhỏ giọng nói: “Tiểu Ngự, đó là cha của em à?”

Ban đầu cô giáo Vương không để tâm đến lời nói của bọn nhỏ, cô là giáo viên mầm non, không những có công việc đáng nể, cũng được mọi người công nhận là một cô gái xinh đẹp, nhưng cô không định có mối quan hệ với người đàn ông mất vợ có bốn đứa con.

Nhưng nếu cha của Khương Nam Ngự trông như thế này thì cô ấy nghĩ mình có thể xem xét lại.

Bạn cần đăng nhập để bình luận