Trở Về Thập Niên 80: Trở Thành Nữ Phụ Bán Con Đổi Lương Thực

Chương 871: Vạn Chu

Chương 871: Vạn Chu

Hai người rửa mặt xong, leo lên giường, Khương Chi co người nằm trong lồng ngực Thi Liên Chu, hỏi: “Ở thủ đô có nhiều công ty dược không?”

Nếu đã muốn kinh doanh ngành này, tất nhiên phải tìm hiểu một số thông tin liên quan, tuy cô rất có lòng tin với dược phẩm trong hệ thống nhưng cũng không dám bảo đảm sẽ kiếm lời đầy bát đầy bồn, dù sao mặt hàng dược phẩm này cũng là thẻ bài mà mọi người truy cầu, có ai lại không cần mua thuốc?

Thi Liên Chu mở to đôi mắt đang híp lại, nói: “Không xem là nhiều”

Ở thủ đô cũng chỉ có bốn công ty sản xuất dược, mà một trong bốn công ty đó còn do nhà của Sở Khác mở.

Công ty dược nổi tiếng nhất chính là công ty Dược Bắc Kinh số 2.

Công ty Dược Bắc Kinh số 2 là một công ty đã lâu năm của chính phủ. Công ty này đã trải qua quá trình thành lập từ thời kỳ Nhật Bản đóng chiếm và suy tàn ở thời Dân Quốc, đây từng là nơi dùng sản xuất dược phẩm làm ngụy trang cho việc chế biến độc phẩm số lượng lớn.

Chẳng qua sau khi đất nước giải phóng, tiến hành chỉnh đốn, cải cách thì đã lập được nhiều thành tựu, hiện nay dựa theo loại thuốc thanh nhiệt, giải độc tên “Lạc Quân Dược Tễ” mà công ty này đã trở thành công ty dược hàng đầu trong nước, cũng nhận được giải thưởng không ít lần.

Khương Chi thở dài, thổn thức nói: “Nói vậy thì, công ty dược của chúng ta muốn phát triển thì phải vất vả hơn nữa.

Trái lại Thi Liên Chu cũng không hoang mang, anh mở mắt nhìn Khương Chi, nói: “Em đặt tên cho công ty dược đi!”

“Tên hả?” Khương Chi ngạc nhiên. Tên của công ty dược sao? Nói ra thì sau này nó sẽ trở thành nhãn hiệu, phải gắn theo công ty cả đời.

Cô ngước mắt nhìn đôi mắt phượng hẹp dài của Thi Liên Chu, ngẫm nghĩ một lúc nói: “Đặt là công ty dược Vạn Chu đi!”

Khách sạn Cẩm Trình.

Trần Cẩm xuống taxi, ngẩng đầu nhìn khách sạn lộng lẫy trước mặt, khuôn mặt tràn đầy sự sợ hãi.

Cô ta nắm chặt chiếc túi xách trong tay, không muốn đi vào, nhưng cô ta biết rất rõ, có người luôn đi theo cô ta, trên danh nghĩa là để bảo vệ, nhưng thực tế là để giám sát cô ta, cô ta không thể trốn thoát, càng không thể thoát khỏi được cuộc sống vô vọng này.

Trần Cẩm hít sâu một hơi, bước vào khách sạn.

Phòng 302.

Trước khi Trần Cẩm kịp đẩy cửa ra, cánh cửa đã mở ra từ bên trong.

Người mở cửa chính là Ân Đình.

Nếu không nói đến khí chất u sầu chán đời trên người kia của hắn ta, chỉ nhìn vẻ bề ngoài cũng có thể gọi một tiếng ‘nam thần’, nửa người dưới của Ân Đình được quấn một chiếc khăn tắm, nửa người trên để trần, khuôn ngực rắn chắc, thân hình cao thẳng.

Lúc này Trần Cẩm cũng không hề bị mê hoặc trước dáng vẻ kia của hắn ta, ngước mắt nhìn Ân Đình một cái, bắt gặp đôi mắt một mí mang theo sự lạnh lùng của hắn ta, cả người cô ta không nhịn được căng thẳng.

Ân Đình mỉm cười, nắm lấy cánh tay của Trần Cẩm, kéo cô ta vào trong phòng.

Trần Cẩm loạng choạng, nghiêng ngả đi vào trong phòng.

Vừa bước vào trong phòng, Ân Đình lập tức cởi bỏ quần áo của Trần Cẩm, trong tay cầm chiếc thắt lưng, hung hãn vung về phía cô ta, chiếc thắt lưng đánh xuống da, phát ra âm thanh chát chát cực kỳ đáng sợ, nhưng Trần Cẩm lại không dám phát ra bất kỳ âm thanh nào.

Cô ta nghiến chặt răng, mỗi khi bị thắt lưng đánh vào, toàn thân đều run lên bần bật.

Mà trên làn da của Trần Cẩm, tràn đầy những vết bầm tím lớn nhỏ, hầu như không có chỗ nào lành lặn.

Đột nhiên, Ân Đình nắm chiếc thắt lưng trong tay xuống đất, hắn ta nắm lấy cằm của Trần Cẩm, nhìn vào mắt cô ta, cười lạnh nói: “Không phải cô tài giỏi lắm sao? Dặn dò Khương Chi cẩn thận tôi sao? Ha ha, cô thật sự rất tốt bụng, tiếc là có chút ngu ngốc.”

Trần Cẩm run rẩy như cầy sấy, nhưng lại không dám nói lời nào.

Bạn cần đăng nhập để bình luận