Trở Về Thập Niên 80: Trở Thành Nữ Phụ Bán Con Đổi Lương Thực

Chương 530: Khương Nam Tông

Chương 530: Khương Nam Tông

Khương Chi cười khẽ, lấy giấy bút ra, viết xuống ba chữ “Khương Nam Ngự”.

Hổ Tử vừa nhìn, cảm thấy chữ phức tạp như vậy lại rất oai phong, miễn cưỡng nói: “Được, được rồi.”

Nhưng nhìn ánh mắt vui vẻ của cậu bé, trông thế nào cũng không có vẻ gì là miễn cưỡng.

“Khương Nam Ngự, Khương Nam Diệu, Khương Nam Qua, vậy anh hai tên là gì?” Tiểu Qua bẻ đầu ngón tay đếm đếm, miệng cười toe toét, chỉ Cẩu Tử đang nhìn thẳng vào Khương Chi.

Tuy rằng Cẩu Tử không nói chuyện, nhưng bất kể là ai cũng nhìn ra sự mong đợi trong ánh mắt của cậu bé.

Khương Chi hơi kinh ngạc, cũng không biết có phải là ảo giác hay không, cứ luôn cảm thấy sau khi đoàn tụ với mấy anh em, cảm xúc của Cẩu Tử phong phú hơn, không giống con rối như ở Cảng Thành, đây có lẽ là sức mạnh của tình thân đúng không.

“Khương Nam Tông, nghe có hay không?” Cô vừa nói, vừa đặt bút viết tên này xuống.

Tiếng nước róc rách chảy, cô hy vọng Cẩu Tử chưa từng xuất hiện trong tiểu thuyết sẽ có được một cuộc sống đơn giản, không cần phải chấn động lòng người, chỉ cần khỏe mạnh, bình an là được.

Cẩu Tử nhìn chữ trên giấy, chậm chạp gật đầu.

Khóe mắt đuôi lông mày của Khương Chi đều chứa ý cười, giọng nói nhẹ nhàng dễ nghe: “Đợi ngày mai trở về trấn Đại Danh, mẹ sẽ đăng ký hộ khẩu cho các con đi học cùng nhau, được không?”

Mấy đứa nhỏ đồng thanh nói: “Vâng”.

Lúc này đây, Hổ Tử, Cẩu Tử, Trụ Tử, Đản Tử đều có tên mới, tên của riêng mình, tựa như là hoàn toàn bị ngăn cách ra khỏi những thảm cảnh trong tiểu thuyết, bọn họ đều sẽ đón nhận cuộc sống mới thật vui vẻ.

……

Bởi vì ngày mai phải quay về trấn Đại Danh.

Buổi chiều Khương Chi dẫn theo mấy đứa trẻ ra ngoài, đi dạo phố Kiến Thiết, mỗi người mua hai bộ quần áo và đồ ăn, đây là lần đầu tiên kể từ khi sinh ra thì bốn đứa nhỏ được dạo phố cùng nhau, khỏi phải nói là vui vẻ gấp bội.

Đi dạo cho đến chạng vạng, Hổ Tử mới kỳ kèo xin đến xưởng luyện thép lấy hành lý.

Khương Chi cũng không từ chối, kêu xe taxi, chở mấy đứa trẻ đến xưởng luyện thép.

Cô mới vừa xuống xe đã đụng phải Lâm Huệ Chi.

Bà ấy đẩy kính trên mũi, thái độ vẫn hòa nhã như cũ: “Tiểu Khương à? Nghe Thiên Tứ nói cháu không ở bệnh viện, đi Cảng Thành sao?”

Khương Chi gật đầu, khẽ cười nói: “Đúng vậy, dì Lâm dì tới đây là vì?”

“Còn không phải là vì chuyện trong xưởng mà tới sao, chú An của cháu cư xử mềm lòng khiến dì không yên tâm.” Lâm Huệ Chi thở dài, nói tới chuyện của xưởng luyện thép thì ba ấy không khỏi nhíu mày.

Lần trước biết chuyện xưởng luyện thép trông coi xảy ra trộm cắp thì bà ấy đã tự mình tới đây một chuyến, không kiểm tra thì không biết, một khi kiểm tra mới biết xưởng luyện thép thế nào, rõ ràng là cá nhân tư lợi, cứ tiếp tục như vậy thì sớm muộn gì nhà máy cũng sẽ sụp đổ.

Không có cách nào khác, bà ấy chỉ có thể gửi điện tín cho chồng bà ấy phải trở về ngay.

Xưởng luyện thép, cũng nên chấn chỉnh lại đàng hoàng.

Khương Chi hiểu ý gật đầu, cô bình tĩnh nói: “Vương Bằng Lỗi làm việc quá cực đoan, tất nhiên sẽ có nhiều nhược điểm, xem xét kiểm toán kỹ lưỡng thì cũng không phải không tìm được dấu vết.”

Lâm Huệ Chi trịnh trọng gật gật đầu, nhìn về phía bốn cái đuôi nhỏ phía sau Khương Chi thì kinh ngạc nói: “Cháu đã đón về được hết mấy đứa nhỏ rồi sao?”

Bà ất tinh tế đánh giá một lượt, thuộc tính yêu cái đẹp của Lâm Huệ Chi bị đánh thức, bà ấy dùng ánh mắt yêu thương nhìn mấy đứa nhỏ xinh đẹp, cái khác chưa nhắc tới, chỉ nói về giá trị nhan sắc thì đúng là không ai có thể chịu được cơn sóng chấn động này.

“Vâng.” Khương Chi khẽ cười.

Lâm Huệ Chi trêu chọc mấy đứa nhỏ một lượt, nhìn bọn nhỏ rồi lại nhìn Khương Chi thì không khỏi lại thở dài: “Haizz.”

Con dâu và cháu trai tốt như vậy, sao lại không thuộc về lão An nhà họ chứ?

Bạn cần đăng nhập để bình luận