Trở Về Thập Niên 80: Trở Thành Nữ Phụ Bán Con Đổi Lương Thực

Chương 472: Nhân Vật Lớn

Chương 472: Nhân Vật Lớn

“Cam Đường, em còn cảm thấy khó chịu chỗ nào không?” Hoắc Thế Quang căng thẳng nhìn Triệu Cam Đường, ngữ điệu mang theo chút cẩn thận quan tâm.

Triệu Cam Đường nhìn anh ấy một cái, vừa định mở miệng thì nhân viên của tổ bay đã vội vã tới bao vây, máy bay cũng bắt đầu từ từ bay bình ổn lại, hành khách trong khoang máy bay thoát ra khỏi bầu không khí sợ hãi, bắt đầu nhìn về phía bên này.

“Có thể đừng vây lấy em được không, em rất khó chịu.” Triệu Cam Đường nhíu mày, sắc mặt có chút không vui.

Hoắc Thế Quang lập tức giải tán nhóm nhân viên, thể hiện vô cùng thành thạo hình tượng vị hôn phu trung thành của mình.

Giọng nói Triệu Cam Đường có chút nghẹn ngào, nhìn Hoắc Thế Quang nói: “Anh cũng trở về ngồi đi”.

“Anh……” Hoắc Thế Quang muốn từ chối, nhưng đối diện với ánh mắt không vui của Triệu Cam Đường, thở dài, bước từng bước ngồi vào chỗ, trên khuôn mặt anh tuấn có vẻ tủi thân buồn cười, có chút giống chó husky.

Khóe miệng Khương Chi hơi co giật.

Hoắc Thế Quang ăn mặc hết sức sang trọng khí chất, vừa nhìn đã biết xuất thân danh môn, lại bị Triệu Cam Đường hành hết sức, chỉ có thể nói là vỏ quýt dày có móng tay nhọn.

“A Chi, để cô chê cười rồi.” Triệu Cam Đường có chút ngại ngùng, căng đôi môi tái nhợt ra cười.

Khương Chi lắc đầu.

Triệu Cam Đường vẫn kéo chặt tay Khương Chi, giọng điệu chân thành mà nghiêm túc: “Lần này đúng là nhờ có cô, vừa rồi tôi thật sự bị dọa đến choáng váng, trước giờ tôi chưa từng gặp phải tình huống này, sợ máy bay……”

Câu tiếp theo cô ấy không nói nữa, chỉ cười mỉa một tiếng.

Khương Chi trầm ngâm liếc mắt đánh giá Triệu Cam Đường, từ xưa thiên kim tiểu thư sinh ra là kẻ ngu dốt, trong tiểu thuyết ngàn cuốn như một nữ phụ đều bá đạo ngang ngược, cô gái trước mặt này thiện lương đến bất ngờ, tính cách cũng dịu dàng đến vượt xa người thường.

Triệu Cam Đường, Hoắc Thế Quang đều là những nhân vật ngoài lề không được nhắc đến trong tiểu thuyết.

Nhưng cũng khó trách, nữ chính Thi Nam Châu và nam chính Lê Sơ cũng chưa từng đến Cảng Thành.

Triệu Cam Đường dường như cảm thấy rất hứng thú với cô, bản tính nói nhiều của cô ấy dường như được khơi thông, huyên thuyên suốt dọc đường.

“A Chi, cô đến Cảng Thành làm gì vậy?”

“A Chi, đợi xuống máy bay cô về cùng với tôi đi, ở lại nhà tôi là được.”

“A Chi, cô xinh đẹp như vậy, có bạn trai chưa? Nếu chưa tôi giúp cô giới thiệu một người nhé?”

“……”

Khương Chi có chút không nói nên lời nhìn cô ấy một cái, ai có thể ngờ người có vẻ ngoài điềm tĩnh như Triệu Cam Đường lại có thể nói nhiều như vậy?

Có lẽ là nhận ra Khương Chi phiền lòng, Triệu Cam Đường không nói nữa, cô ấy hơi ngại ngùng mỉm cười, trên mặt cũng xuất hiện hai vệt đỏ ửng: “Tôi ồn ào quá phải không? Thật ngại quá, A Chi cô nghỉ ngơi trước đi, đợi khi tới nơi tôi sẽ gọi cô.”

Cơn buồn ngủ của Khương Chi đã qua từ lâu, cô có chút mệt mỏi tựa đầu lên lưng ghế, nhàn nhạt nói: “Một mình cô từ Cảng Thành lại chạy tới thành phố Thanh để làm gì vậy?”

Triệu Cam Đường thấy Khương Chi trả lời, nhất thời có chút vui vẻ: “Bà ngoại tôi là người thành phố Thanh.”

Nếu nói Khương Chi là cáo, vậy Triệu Cam Đường chính là một con thỏ trắng nhỏ, đoạn đường còn lại rất ngắn, tuy là vậy, nhưng cô cũng moi được toàn bộ thông tin của Triệu Cam Đường.

Đôi mắt đẹp của Khương Chi nheo lại, cơn buồn ngủ và mệt mỏi hoàn toàn biến mất.

Ánh mắt cô có chút kinh ngạc nhìn Triệu Cam Đường, thực sự không ngờ được, một chuyến hành trình đi Cảng Thành bình thường, còn chưa tới gần Cảng Thành đã gặp được một nhân vật quan trọng.

Ồ không, nói đúng ra là hai người.

Triệu Cam Đường, người nhà họ Triệu ở Cảng Thành.

Hoắc Thế Quang, người nhà họ Hoắc ở Cảng Thành.

Nếu chỉ nói ra hai cái tên này thì quả thật không có gì nổi bật, nhưng nhà họ Triệu và nhà họ Hoắc lại rất nổi tiếng ở Cảng Thành.

Bạn cần đăng nhập để bình luận