Trở Về Thập Niên 80: Trở Thành Nữ Phụ Bán Con Đổi Lương Thực

Chương 541: Thu Mua

Chương 541: Thu Mua

Vừa rồi ông Lý nghe Tiểu Ngự nói thì đã động lòng, ai cũng biết trẻ con sẽ không nói dối.

Ông ấy quay đầu nhìn lão Hầu và Tăng Mỹ Mỹ đang căng cứng cả người, lại quay đầu nhìn Khương Chi đang bình tĩnh chờ ông ấy báo giá. Ông Lý nhắm mắt, cắn chặt răng, giơ lên một ngón tay: “Một vạn đồng! Nếu cô muốn, tôi sẽ để lại tất cả máy móc trong xưởng dệt lại cho cô.”

Khương Chi cau mày, không nói gì, cô quay người muốn đi ngay.

Lão Hầu thấy vậy thì quýnh quáng, vội nói: “Ôi, đã là lúc nào rồi, xưởng trưởng Lý, ông thành thật chút đi, tránh cho sau này công xưởng sẽ phải bị đập bỏ trong tay mình, lại không trả nổi tiền lương đang nợ công nhân, mỗi ngày đám đông công dân đều vây lại đây kiếm chuyện, trong lòng ông sẽ thoải mái sao?”

Tăng Mỹ Mỹ cũng than thở nói: “Xưởng trưởng, bây giờ có thể bán được công xưởng mới là quan trọng.”

Sắc mặt ông Lý thay đổi mấy lần, vẻ mặt đau khổ nói: “Đồng chí, tôi thật sự không phải tăng giá bất ngờ mà vì bây giờ công xưởng đã khất nợ ba tháng tiền lương của công nhân, một người cũng phải hơn một trăm đồng, mà công xưởng có hơn bốn mươi công nhân thì cũng phải hơn bốn ngàn đồng rồi, lại cộng thêm nợ vật liệu, cộng lặt vặt lại cũng hơn một vạn.”

Nói một lát, ông Lý gần như đã muốn khóc lên.

Ông ấy từng là một quản đốc của công xưởng quốc doanh cao cao tại thượng nhưng bây giờ đã phải lưu lạc đến hoàn cảnh thế này, sự chênh lệch quá lớn, trong lòng cảm thấy nặng nề đến sắp chết, nếu có thể, làm sao ông ấy có thể bỏ đi sự nghiệp nhiều năm nay, bán xưởng dệt cho người ta thế này?

Khương Chi lắc đầu, nói rất bình tĩnh: “Tôi nghe người ta nói ông muốn bán với giá bảy ngàn nên mới đến hỏi. Một vạn đồng sao? Tôi cũng không phải kẻ coi tiền như cỏ rác. Hiện tại công xưởng thua lỗ, mắc nợ nhiều như thế, xem như tôi mua lại công xưởng này thì có lợi ích gì? Trong khi danh tiếng của công xưởng cũng không được tốt.”

Đúng là trong tay cô có một vạn đồng nhưng nếu có thể mua vào với giá thấp thì sao phải xem tiền như cỏ rác?

Cô là người làm ăn, mà làm ăn thì không thể thương hại chúng sinh khó khăn.

Bảy ngàn đồng, đó là cái giá thấp nhất ông Lý đã tính toán, thanh toán tiền lương cho công nhân rồi thì vẫn chưa đủ trả tiền vật liệu.

Lão Hầu cũng không để ý nhiều như vậy, ông ấy nghe Khương Chi nói muốn mua với giá bảy ngàn thì đã cười tươi đến mức chỉ thấy răng mà không thấy mắt đâu. Lão Hầu vội vàng khuyên: “Xưởng trưởng Lý, bây giờ đã là lúc nào rồi mà ông còn làm bộ làm tịch? Bảy ngàn đồng đã đủ trả tiền lương cho tất cả công nhân rồi!”

Công nhân đều có người già, trẻ nhỏ trong nhà, công xưởng tạm thời dừng hoạt động thì không nói nhưng có thể được nhận tiền đến tay, được ăn cơm no mới là quan trọng.

Ông Lý nghe thấy như vậy thì rất buồn, lão Hầu là công nhân lâu năm trong xưởng, mà ông ấy đã nói như vậy cũng đủ để thấy được xưởng dệt Hằng Sướng đã thật sự đi vào đường cùng rồi, cho dù tiếp tục trì hoãn nữa cũng không nhận được kết quả gì tốt cả.

Tăng Mỹ Mỹ dùng cánh tay khỏe mạnh của mình vỗ vai ông Lý, cái vỗ này khiến lưng ông Lý phải còng lưng thêm một ít.

Bà ấy cười khổ nói: “Được rồi, cũng đừng kiên trì nữa, nhanh chóng quyết định để có thể bàn giao cho xong, nếu không xử lý tốt, rất có thể chúng ta còn phải ngồi tù, việc cần thiết trước mắt là thanh toán tiền lương còn nợ cho công nhân, cũng không thể khiến những người từng công tác trong xưởng chịu uất ức.”

Dường như lời nói này đã đâm trúng xương sườn mềm của ông Lý, ông ấy cúi đầu xuống, giọng nói như mềm ra: “Bán đi! Bán rồi cũng bớt lo.”

Có câu nói này của ông Lý, quá trình tiếp theo được tiến hành vô cùng nhanh chóng.

Bạn cần đăng nhập để bình luận