Trở Về Thập Niên 80: Trở Thành Nữ Phụ Bán Con Đổi Lương Thực

Chương 920: Tới

Chương 920: Tới

“Dương Thành Nam. . .” Khương Chí thấp giọng lẩm bẩm, trên mặt lộ ra vẻ kỳ lạ, tên thiếu gia của nhà họ Dương đúng thật sự là không quên thể hiện cảm giác tồn tại của mình mọi lúc, chỗ nào chuyện gì cũng không thiếu người này.

“Đúng đúng đúng, chính là Dương Thành Nam, con gái, con. . . biết anh ta à?” Bạch Hương Chi nhìn Khương Chi với vẻ mặt tràn đầy hy vọng.

Bây giờ Giang Noãn Xuân cũng bỏ chạy rồi, bà ta cũng đã rời khỏi thôn Khương gia, chỉ còn lại Khương Đinh Hương ở bên cạnh bà ta, nếu như Khương Đinh Hương cũng không còn, vậy thì bà ta phải làm sao đây?

Đôi mắt Khương Chi hơi lóe lên, giống như đang suy nghĩ gì mà nói: “Nhà họ Dương rất giàu có, Khương Đinh Hương không bằng lòng à?”

Theo lý mà nói, Khương Đinh Hương là người biết bản thân muốn gì, lúc đầu cô ta ở thể hẹn hò với Mẫn Tử Nghi, rồi lại chia tay anh ta sau khi nhà họ Mẫn xuống dốc, chuyện này cho thấy người phụ nữ này có sự tàn nhẫn ở trong xương cốt.

Cô ta cầu xin cô, rời khỏi thôn Khương gia, là vì cô ta không muốn bị mắc kẹt trong thôn suốt quãng đời còn lại.

Bây giờ có một đại thụ che trời để cô ta bám vào, sao cô ta lại giống như trở thành một người khác vậy?

Môi Bạch Hương Chi mấp máy, sắc mặt hơi khó nhìn.

Đây cũng là chỗ bà ta cảm thấy lạ nhất, mặc dù làm tình nhân của người ta, nhưng nhà họ Dương có thể giống với những nhà bình thường sao? Nếu thật sự có thể bám vào nhà họ Dương, vậy thì đời này bọn họ hoàn toàn không cần phải phấn đấu nữa, hai mẹ con bà ta có thể rời khỏi nhà họ Bạch, sống tự lập!

Bà ta cũng không hiểu vì sao Khương Đinh Hương lại muốn từ chối một chuyện tốt đến như vậy!

Đúng vậy, Khương Đinh Hương đã từ chối, hơn nữa thái độ còn rất quả quyết, nói rằng nếu phải tình nhân của người khác, con bé thà đi chết còn hơn!

Bà ta thật sự không nghĩ ra, cọng dây thần kinh nào của Khương Đinh Hương có vấn đề, cơ hội tốt mà bám vào người có bối cảnh gia thế tốt như vậy, vì sao lại không đồng ý chứ? Nhưng bà ta thực sự không thể nào nhìn cô “con gái duy nhất” của mình đi tìm cái chết!

Bạch Hương Chi thở dài, gật đầu nói: “Con gái, bây giờ chỉ có con mới có khả năng giúp được Đinh Hương.” Dứt lời, sắc mặt bà ta thay đổi, chần chờ một lát mới nói: “Nếu con có thể thuyết phục con bé… Vậy cũng được.”

Khương Chi hơi ngừng lại, sau đó cô cảm thấy tức cười.

Bà ta đến đây để tìm cô hỗ trợ sao? Rõ ràng là muốn cô đến làm thuyết khách, tốt nhất là có thể thuyết phục được Khương Đinh Hương thuận theo số mệnh mà làm vợ bé của Dương Thành Nam, nhờ đó người làm mẹ như bà ta cũng được hưởng cuộc sống giàu sang.

Con người của Bạch Hương Chi lúc này hoàn toàn không còn là người đã từng lương thiện cho Tiểu Qua một nắm cơm nữa rồi.

Khương Chi khẽ mím môi, thờ ơ nhìn bà ta, nói: “Đi! Đi một chuyến đến nhà họ Bạch vậy?”

Bạch Hương Chi vui vẻ, vội vã trả lời: “Ừ, ừ.”

Bà ta đi theo Khương Chi lên xe, vừa ngồi vào xe thì ánh mắt khẽ run lên, bàn tay vỗ nhè nhẹ lên ghế ngồi, trong mắt bà ta lộ rõ vẻ hâm mộ, trong lòng cũng âm thầm hối hận, nếu biết trước sẽ thế này thì bà ta không nên đuổi đứa con gái này ra khỏi nhà, nếu không bây giờ Khương Chi được hưởng cuộc sống giàu sang, sung sướng thế này thì bà ta cũng được hưởng một phần, không phải sao?

Thế nhưng hối hận thì hối hận, bà ta cũng biết Khương Chi của bây giờ đã không còn dễ trêu vào nữa nên không dám mở miệng nói ra bất kỳ yêu cầu gì, tuy nhiên trong lòng vẫn mong chờ có thể hòa hoãn lại mối quan hệ “mẹ con” với Khương Chi.

Trên đường đi, bà ta líu lo, nói chuyện không ngừng với Khương Chi nhưng Khương Chi không phản ứng, bầu không khó trở nên lạnh lẽo, cứng ngắc đến đáng sợ.

Bạch Hương Chi cũng không để ý đến thái độ của Khương Chi. Xe chạy thẳng một đường đến nhà họ Bạch.

Bạn cần đăng nhập để bình luận