Trở Về Thập Niên 80: Trở Thành Nữ Phụ Bán Con Đổi Lương Thực

Chương 607: Tới Chợ Hoa

Chương 607: Tới Chợ Hoa



Xe hơi từ từ chạy trên lối đi bộ, Ôn Hoa Anh ngồi ở hàng ghế sau, nắm tay Khương Chi nói chuyện phiếm, chủ đề hàn huyên của họ cũng chỉ là những chuyện rất tầm thường.

Bà cụ nhìn chằm chằm Khương Chi, tò mò hỏi: “Trên mặt A Chi dùng loại mỹ phẩm gì vậy, sao có thể trơn bóng như thế chứ?”

Nụ cười trên mặt Khương Chi chưa từng thay đổi, cô thong dong nói: “Chỉ là một số loại linh tinh thôi ạ.”

Ôn Hoa Anh cảm thán nói: “Vẫn là tuổi trẻ tốt hơn, cho dù bôi một ít mỹ phẩm linh tinh lên mà vẫn trơn mịn thế này, còn dì là người đã có tuổi rồi.”

Khương Chi là người biết cách nói chuyện nên lúc này bầu không khí trong xe cũng không trở nên tẻ ngắt, cô cười nói: “Trông dì vẫn còn rất trẻ, khi dì còn trẻ tuổi có lẽ cũng là một người đẹp nổi bật, bằng không đã không sinh ra một người con đẹp trai như Liên Chu.”

Khương Chi nói một phen lại nói trúng đáy lòng Ôn Hoa Anh, trước giờ bà ấy luôn cảm thấy sự hoàn mỹ của con trai đều thừa kế từ mình mà ra.

Mà thái độ Khương Chi nói chuyện rất chân thật, hoàn toàn không khiến người ta nhận ra cô muốn lấy lòng, ngoài ra còn có thể khiến người ta vui vẻ, trong thoáng chốc, bầu không khí trong xe càng hòa hợp hơn.

Thi Liên Chu vẫn tiếp tục lái xe bằng một tay, tay còn lại khoác lên bệ cửa sổ xe, anh nhìn người ở phía sau qua kính chiếu hậu, hai mắt nheo lại.

Tuy vẻ bề ngoài của Ôn Hoa Anh nhìn rất ôn hòa nhưng trên thực tế bà ấy không phải kiểu người có thể dễ dàng thổ lộ tâm sự, bây giờ Thi Liên Chu nhìn thấy ở hàng ghế sau là hình ảnh hài hòa giữa mẹ và con gái, trái lại khiến anh hơi bất ngờ.

Thì ra nếu Khương Chi muốn tốt với một người thì có thể kín đáo như thế.

Không biết qua bao lâu sau, xe cũng đã chạy đến chợ hoa điểu*.

*Chợ hoa điểu: Chợ bán cây cảnh, hoa, cá cảnh, chim chóc, thú cưng…

Thành phố Thanh phồn hoa nên chợ hoa điểu cũng rất lớn, có một số người yêu thích động thực vật, có người yêu thích cổ vật sẽ tìm đến chợ hoa điểu vào những ngày cuối tuần hay ngày nghỉ lễ.

Khương Chi vừa bước vào chợ thì lập tức ngửi được một mùi hoa thơm thoang thoảng.

Thật ra cô cũng rất quen thuộc với chợ hoa điểu thế này.

Ở những chợ hoa điểu vẫn thường có một số cửa hàng bán đồ cổ, cửa hàng bán đồ cổ ở nơi này cũng có sự khác biệt rất lớn với chợ quỷ, vì các cửa hàng đều được mở ra buôn bán rất nghiêm túc, sản phẩm trong cửa hàng có giá cao, giá thấp, có thật có giả nhưng hàng thật vẫn chiếm đa số, muốn nhặt được một món hời trong cửa hàng thế này hoàn toàn không phải chuyện dễ dàng.

Ôn Hoa Anh nắm tay Khương Chi, trên đường đi, họ vừa đi vừa dừng chân nhìn ngắm hoa cỏ mà chủ cửa hàng bày bên ngoài.

Trong cõi nhân gian, tháng tư hương thơm đã tan hết (*).

(*) Đây là một câu thơ cổ trong bài thơ Đại Lâm tự đào hoa của Trung Quốc.

Hoa hồng, hoa cúc, hướng dương, bách hợp, hoa ngàn sao… Tất cả đều được các chủ cửa hàng bó thành từng bó, đặt trong thùng, màu hoa sặc sỡ, tươi mới khiến người nhìn thấy có cảm giác tâm trạng tốt hơn, cũng làm cho chợ hoa điểu càng thêm rạng rỡ.

Nhiệt độ ở thành phố Thanh rất thích hợp với vô số loài hoa lan như xuân lan, huệ lan, kiến lan, hàn lan, mặc lan… Mà tháng tư cũng là mùa huệ lan nở rộ.

Huệ lan là loại hoa được bồi dưỡng ở Trung Quốc lâu nhất, cũng là một trong những loài hoa lan đứng đầu.

“Đẹp quá! Chú của cháu thích nhất là hoa lan, đã đến một chuyến thế này cũng nên mua một chậu mang về cho ông ấy.” Ôn Hoa Anh là người yêu hoa, bà ấy nhìn thấy màu hoa lan vàng nhạt, xinh đẹp, yểu điệu, mông lung giữa những lá cây xanh mướt tạo nên cảnh đẹp lạ lẫm.

“Vâng.” Khương Chi gật đầu.

Sự hiểu biết của cô về hoa cỏ không sâu, bình thường mỗi khi đến chợ hoa điểu thế này cũng chỉ đi dạo ở những cửa hàng bán đồ cổ. Khương Chi nhìn thấy đằng xa có mấy cửa hàng bán đồ cổ thì hai mắt híp lại, cô không cần sốt ruột, dù sao cũng đã đến đây, vẫn sẽ có thời gian đi dạo một vòng.

Bạn cần đăng nhập để bình luận