Trở Về Thập Niên 80: Trở Thành Nữ Phụ Bán Con Đổi Lương Thực

Chương 726: Đã Chấp Nhận

Chương 726: Đã Chấp Nhận

. . .

Thư phòng.

Thi Bỉnh Thiên đứng ở sau bàn, cầm bút viết thư pháp.

Ông Thi đam mê môn nghệ thuật này nhiều năm, là một người có bàn tay khéo léo, hạ bút thoải mái, nhẹ nhàng vui vẻ, những con chữ dưới ngòi bút giống như long xà nhảy lên, thế bút cũng mạnh mẽ tiêu sái.

Thượng thiện nhược thủy.

Đó chính là gia phong gia huấn của nhà họ Thi.

Thi Bỉnh Thiên nhướng mi, liếc nhìn Thi Liên Chu, nói với giọng bình tĩnh: “Lão ngũ, con đến đây nói xem những chữ này có ý gì.”

Sắc mặt lạnh lùng cứng rắn của Thi Liên Chu vẫn không có nhiều biểu cảm, nhàn nhạt, nhưng ánh mắt lại rất sâu.

Cái thiện cao nhất giống như nước, nghĩa là đạo đức giống như nước vậy, được bao quanh bởi vạn vật mà không tranh giành danh lợi.

Thi Liên Chu trầm mặc không nói gì, Thi Bỉnh Thiên cũng không tức giận, ông ấy đặt bút lông xuống, tháo kính ra rồi đi đến trước mặt con trai, cẩn thận đánh giá đứa con trai từ nhỏ đã không thân cận với ông ấy này.

Từ khi còn nhỏ, lão ngũ đã thể hiện tài bắn súng vượt xa những người khác, là một hạt giống tốt để trở thành một người quân nhân.

Ông ấy không tiếc công sức dạy dỗ, rèn luyện nhưng lại đổi lấy sự trầm mặc ít nói, lạnh lùng lãnh khốc của con trai.

Thi Bỉnh Thiên nhìn Thi Liên Chu, người đang tỏ vẻ lạnh lùng lãnh đạm, ông ấy không thể nói được trong lòng có cảm giác như thế nào.

Ông ấy là một người cha bình thường, cũng muốn nói chuyện thường ngày với con cái, đáng tiếc khi lão ngũ còn nhỏ, mối quan hệ cha con đã rạn nứt, bọn họ cứ va chạm vào nhau là như hai quả pháo.

“Lại đây ngồi đi.” Thi Bỉnh Thiên đi đến sô pha ngồi xuống, vỗ chỗ ngồi bên cạnh rồi nói.

Sắc mặt của Thi Liên Chu nhàn nhạt, anh nghe lời bước đến.

Mặc dù đang ở trước mặt ông Thi, nhưng anh vẫn tùy tính như cũ, anh bắt chéo dôi chân dài, mười ngón tay đan vào nhau, dáng vẻ vô cùng nhàn nhã, giống như người ngồi cạnh không phải là một người cha uy nghiêm mà chỉ là một cấp dưới.

“Hôm đó, mẹ con gọi điện nói, nói con có con rồi, cha còn không tin.”

Thi Bỉnh Thiên nhớ lại tình huống khi ông ấy nhận được điện thoại hôm đó thì vẫn có chút không thể tin được, ông ấy đã trải qua rất nhiều sóng gió, cho nên ông ấy hiếm khi mất bình tĩnh, nhưng ngày hôm đó thì ông ấy còn mất ngủ cả đêm.

“Vậy sao.” Sắc mặt của Thi Liên Chu không thay đổi, giọng nói bình tĩnh không gợn sóng giống như vẻ mặt của anh.

Thi Bỉnh Thiên cười nói: “Bọn nhỏ rất giống con.”

Những tấm ảnh bà Thi mang về thì ông ấy đã xem không sót một tấm ảnh nào.

“Cha gọi con về nói chuyện phiếm thôi à?” Thi Liên Chu nhướng mày, ánh mắt vô cùng kín đáo khiến người khác nhìn mà không hiểu nổi.

Khóe miệng Thi Bỉnh Thi giật giật, ông ấy tức giận nói: “Thằng nhóc thối này, con thật sự muốn bị đánh một trận à?”

Nói xong, ông ấy dừng lại một chút, trầm giọng nói: “Khi nào dẫn vợ con của con về đây?”

Ông ấy có tính tình bảo thủ, nhưng lại không quá mức cổ hủ, nếu như đã sinh con rồi, vậy thì ông ấy không thể mặc kệ để mấy đứa cháu nội không có mẹ ruột, cho dù cô ấy có như thế nào, cũng phải dẫn về đây để ông ấy nhìn tận mắt mới được.

Thi Liên Chu nheo mắt lại, thái độ của Thi Bỉnh Thiên rõ ràng khác với dự đoán của anh.

Anh thấp giọng nói: “Thêm một khoảng thời gian nữa.”

“Còn cần thêm một khoảng thời gian nữa à? ?” Thi Bỉnh Thiên cau mày, ông ấy với giọng điệu không hài lòng.

Có trời mới biết, khi ông Thi nhìn thấy những bức ảnh bà Thi mang về, bà ấy được bốn đứa nhỏ xinh xắn vây quanh làm ông ấy chỉ nghĩ thôi mà đã cảm thấy rất tuyệt vời rồi, ông ấy cũng vô cùng nóng lòng muốn gặp mấy đứa nhỏ.

“Đó là vợ con của con, cha gấp gì chứ?” Lời nói nhẹ nhàng bâng quơ của Thi Liên Chu khiến Thi Bỉnh Thiên tức giận đến mức run cả tay.

“Tiểu tử thúi, cút đi! Con cút khỏi đây cho lão tử!”

. . .

Bạn cần đăng nhập để bình luận