Trở Về Thập Niên 80: Trở Thành Nữ Phụ Bán Con Đổi Lương Thực

Chương 664: Đây Là Người Yêu Của Cháu!

Chương 664: Đây Là Người Yêu Của Cháu!



Lúc Khương Chi và Thi Liên Chu bước vào nhà Khương Đức Hải thì Điền Hoán Mai đang bận rộn xử lý đất trồng rau ở sau vườn.

Vừa nhìn thấy Khương Chi, Điền Hoán Mai vui mừng đứng lên, lau hai tay lên người mình: “Về rồi sao?”

Ánh mắt của bà ấy tự động chuyển đến Thi Liên Chu đứng cạnh Khương Chi, vừa nhìn thấy gương mặt của anh làm bà ấy giật mình, cả người căng thẳng đến mức phải đứng thẳng, giống như đang bị kiểm tra, vì quá cẩn thận mà giọng nói cũng lắp bắp: “Đây… Vị này…”

Khương Chi cười khẽ: “Thím không cần căng thẳng! Anh ấy là người yêu của cháu, Thi Liên Chu. Đúng rồi, chú Đức Hải đâu rồi ạ?”

Nghe thấy hai chữ “người yêu”, môi mỏng của Thi Liên Chu cũng nhẹ nhàng cong lên, trong chớp mắt, sắc mặt của anh đã không còn lạnh lùng như trước đó nữa.

Điền Hoán Mai chấn động, đến khi kịp phản ứng lại thì bà ấy mới chậm chạp gật đầu với Thi Liên Chu, hai tay lúng túng xoa vào nhau, nói: “Ông ấy xuống ruộng rồi. Cháu chờ nhé! Thím bảo Trường Hưng đi gọi ông ấy về. Nào, vào trong nhà ngồi trước đi, thím rót trà cho các cháu.”

Điền Hoán Mai nhiệt tình mời, còn vội vàng gọi Khương Trường Hưng chạy đi kêu Khương Đức Hải trở về.

Khương Trường Hưng nhìn Thi Liên Chu, anh ấy vừa thổn thức lại vừa cảm thán. Không ngờ Khương Chi từng là cô gái có thanh danh xấu, chưa kết hôn đã sinh đứa nhỏ nhưng bây giờ còn có thể tìm được một người đàn ông tốt như vậy, người đàn ông trước mắt anh ấy có làn da trắng mịn, nhìn thế nào cũng không phải người xuất thân từ một gia đình nông dân hàng ngày bán mặt cho đất bán lưng cho trời.

Lẽ nào Khương Chi thật sự có số làm vợ quan?

“Còn nhìn cái gì nữa? Không mau chạy đi kêu cha con về đây!” Điền Hoán Mai nhìn thấy con trai mình ngây ngốc một chỗ thì không khỏi tức giận thúc giục anh ấy thêm một câu.

Khương Trường Hưng giật mình, anh ấy vội vàng chạy ra ngoài.

Điền Hoán Mai lúng túng ngồi một bên, ánh mắt bà ấy nhìn về phía Khương Chi và Thi Liên Chu, bà ấy cẩn thận đến ngồi cạnh Khương Chi, thấp giọng nói: “Cháu gái à, các cháu đã lĩnh chứng kết hôn chưa? Cậu ấy có phải người đã đón Khương Xuân đi không?”

Điền Hoán Mai càng nhìn càng thấy người đàn ông này quen mắt, bây giờ mới nhớ ra đây chẳng phải người có tiền khi đó sao?

Khương Chi cười như không cười nhìn Thi Liên Chu mà không trả lời.

Điền Hoán Mai cũng không để ý Khương Chi không trả lời mình, chỉ là ánh mắt bà ấy nhìn Khương Chi vừa sợ hãi vừa thán phục. Bà ấy đã biết trước cô gái này không tầm thường nhưng không ngờ nhanh như vậy đã ứng nghiệm rồi, cũng không cần chính mình cố gắng nữa, cô sắp được gả cho người có tiền rồi.

“Mỗi ngày thím đều chạy đến ngôi nhà bên kia xem thử, công nhân ở bên đó đều không lười biếng, họ làm việc rất cẩn thận!” Điền Hoán Mai thay đổi đề tài.

Khương Chi cũng ngạc nhiên, cô mỉm cười nói một tiếng cảm ơn.

“Nhà?” Mí mắt Thi Liên Chu khẽ nâng lên, anh nhìn Khương Chi.

Điền Hoán Mai sững sờ, trong vô thức bà ấy đã hỏi ngược lại một câu: “Cậu không biết sao?”

Bà ấy nhìn Thi Liên Chu, rồi nhìn Khương Chi, sau đó cười khan hai tiếng, nói: “À, thím đi xem thử sao chú Đức Hải của cháu còn chưa trở về nhé.”

Ra khỏi phòng, Điền Hoán Mai mới thở phào một hơi, vỗ nhẹ vào ngực mình, bà ấy quay đầu nhìn vào trong phòng, đồng thời lẩm bẩm: “Khương Chi này mua nhà nhưng không dựa vào đàn ông sao? Bản thân cô ấy làm thế nào có thể kiếm được nhiều tiền như vậy?”

Một bên khác, Khương Quế Hoa đã vội vàng chạy về nhà mình, cô ta ném mạnh cái giỏ vào trong sân, quay sang lấy nước từ cái giếng bên cạnh, rửa mặt sạch sẽ, chải lại mái tóc cho gọn gàng, bóng loáng.

Cô ta đứng lên, lúc chuẩn bị quay về phòng mình thay quần áo thì đã thấy Khương Đinh Hương đứng ở cửa ra vào, ánh mắt Khương Đinh Hương lạnh lùng nhìn cô ta.

Khương Quế Hoa nhíu mày, lại lạnh lùng hừ một tiếng mà không muốn phản ứng với cô ta.

Bạn cần đăng nhập để bình luận