Trở Về Thập Niên 80: Trở Thành Nữ Phụ Bán Con Đổi Lương Thực

Chương 1068: Chấp Nhận

Chương 1068: Chấp Nhận

“Cô nghe Kinh Xuân nói là cháu đã mua chiếc ly đồng của gia đình Thẩm Hoan để lại sao?”

“Xem ra mọi người vẫn luôn có duyên phận với nhau, nếu không chúng ta sẽ không gặp được trong tình huống như vậy.”

“……”

Giang Vân Dung đã đặt rất nhiều cơ sở, nhưng Khương Chi không nói một câu nào, dáng vẻ có chút lạnh nhạt.

Cũng không phải do cô cố ý tỏ ra tự cao, chỉ là cô không biết làm thế nào để giảm bớt sự xấu hổ với cha mẹ ruột của mình, dù sao bây giờ họ cũng chỉ có thể coi như là người xa lạ, mặc dù cô là người có tài ăn nói tốt, nhưng cũng chỉ ứng dụng trong giới kinh doanh.

Giang Vân Dung thấy mở đầu đã nói xong, bầu không khí cũng đầy đủ, liền hạ giọng nói: “Hai ngày nay ở nhà, bọn họ đều suy nghĩ ngày đêm muốn tới gặp cháu. Tiểu Giang, cô muốn hỏi là cháu có đồng ý tha thứ cho họ không?”

Nói xong, Khương Vân Dung lại đẩy em trai ở bên cạnh, thúc giục: “Giang Du, nói nhanh đi!”

“Em...” Khương Du mở miệng, nhìn con gái trong khoảng cách gần thì cổ hong trở lên khô khốc không nói nên lời.

Ông chưa bao giờ nuôi dạy cô con gái này, cũng không biết cô thích gì, ghét gì, huống chi là cô đã trải qua những gì trong những năm qua, ông không phải là một người cha đủ tư cách, nên bây giờ ông không có đủ can đảm để nhận lại người con gái này, đúng là vô cùng xấu hổ.

Khương Chi ngước mắt nhìn Giang Du, ông ấy có vẻ ngoài rất tuấn tú, dung mạo xuất chúng, tuy trên đầu có tóc bạc trắng nhưng khí chất tao nhã không thể che giấu, giữa hai lông mày của cô có nét giống với ông ấy.

Thẩm Hoan chỉ biết cụp mắt xuống mà rơi nước mắt.

Bà ấy không giỏi ăn nói, nên ở trong tình huống này thì bà ấy không biết phải nói gì để xoa dịu mối quan hệ mẹ con này.

Khương Chi khẽ thở dài, dùng giọng bình tĩnh mà nói: “Con không trách người, cho nên không có gì mà tha thứ hay không tha thứ cả.”

“Tuy rằng người chưa từng nuôi dưỡng con, nhưng nhìn cuộc đời Giang Noãn Xuân thì con đón người cũng muốn đối xử thật tốt với con, chỉ là người nhận nhầm con, mà đây cũng không phải điều người muốn, nên người không cần phải tự trách mình nhiều như vậy”.

Nghe xong lời nói của cô thì Giang Du và Thẩm Hoan liền bật khóc thành tiếng. nháy mắt khóc không thành tiếng.

“Con... con à, thực xin lỗi, chúng ta thật có lỗi với con.” Giang Du đưa tay che mắt, người đàn ông hơn năm mươi tuổi này đang khóc như mưa.

Giang Vân Dung đứng ở một bên nhìn mà cũng cảm thấy chua xót trong lòng.

Tuy rằng, bà ấy luôn đặt chuyện của gia tộc lên hàng đầu, nhưng bà ấy cũng chỉ có một đứa em trai ruột như vậy, cuối cùng đứa en trai này đã trở về nhà rồi, nhìn ông ấy hốc hác vì bị cuộc sống hành hạ đến mức già hơn cả bà ấy thì làm sao mà bà ấy không cảm thấy đau lòng cho được chứ?

Khương Chi lắc đầu, trầm ngâm một lát rồi mới nhẹ giọng nói: “Ngày mai là ngày cưới của con, hy vọng cha mẹ, cô dì và mấy anh trai có thể tới tham dự đám cưới của con.”

Cô cho rằng sẽ rất khó để gọi ba mẹ, nhưng tới khi nhìn hai vợ chồng ôm nhau khóc rống lên như vậy thì cô lại cảm thấy chuyện này không hề khó khăn đến thế.

Trong cuộc sống vội vàng, dù sao cũng phải cho đối phương một cơ hội viên mãn đầy đủ.

Bạn cần đăng nhập để bình luận