Trở Về Thập Niên 80: Trở Thành Nữ Phụ Bán Con Đổi Lương Thực

Chương 711: Làm Việc Không Kiêng Kỵ

Chương 711: Làm Việc Không Kiêng Kỵ

Khương Chi mím môi, nhớ đến việc sáng nay mình đã gặp Mạnh Lam.

Xem ra Mạnh Lam không phải mới đến đây vào sáng nay. Còn về việc ai là người ra tay giết Trương Nhân thì vẫn chưa biết được.

Khương Chi nhìn lá trà màu xanh nhạt chìm nổi trong tách của mình, cô lạnh lùng cong khóe môi: “Có liên quan đến Thi Liên Chu hay không thì hẳn phải hỏi anh ấy chứ không phải hỏi em.”

Thi Ninh Chu nhìn Khương Chi mà không nói gì.

Anh ấy cũng không muốn nghi ngờ Khương Chi nhưng người Trương Nhân muốn hại chính là cô, nếu không phải bởi vì cô, lão ngũ sẽ không ra tay, nói cho cùng thì chỉ vì trong lòng anh ấy có cơn giận mà nuốt không trôi, không phát tiết ra ngoài nên không thoải mái mà thôi.

Làm sao anh ấy lại không biết, một khi Thi Liên Chu quyết định làm gì đó thì bất kể là ai cũng không có cách nào khuyên ngăn.

“Em đã gặp Mạnh Lam rồi đúng không?” Thi Ninh Chu bỏ qua đề tài này, anh ấy uống một hớp nước trà, thản nhiên hỏi.

Khương Chi nhìn anh ấy mà không trả lời.

“Mạnh Lam có bản lĩnh rất lớn, nói ra thì chuyện này cũng có thể do cậu ấy ra tay.”

Thi Ninh Chu nói xong thì nhìn về phía Khương Chi, anh ấy thấy cô đã rủ mắt xuống, cũng không biết đang suy nghĩ gì.

Thi Ninh Chu thở dài: “Nếu chuyện này đã không liên quan đến em, vậy anh không nói gì thêm nữa, chỉ là… Chỗ lão ngũ, anh hy vọng em có thể khuyên em ấy, tác phong làm việc của em ấy hoàn toàn khác với nhà họ Thi, nếu tiếp tục như vậy sớm muộn gì cũng dẫn lửa vào thân.”

“Bởi vì có thứ gọi là “tìm chỗ khoan dung mà độ lượng”, anh chỉ nói đến thế thôi.”

Thi Ninh Chu giải thích, anh ấy uống hết tách trà, sau đó lại vội vàng rời đi.

Chuyện ở trấn Đại Danh đã sắp kết thúc, anh ấy sẽ lập tức quay về thủ đô, bây giờ lại xảy ra chuyện như vậy, hiện tại nhà họ Lê đã náo loạn không thôi, tinh thần của Lê Đăng Vân bị đả kích, mà anh ấy là người biết chuyện nên vẫn phải đến hỏi thăm.

Vừa nghĩ đến điều này, Thi Ninh Chu càng đau đầu hơn.

Anh ấy hoàn toàn hết cách với lão ngũ nhà mình chuyên làm việc không biết kiêng kỵ gì.

Khương Chi khẽ vuốt ve tách trà, sắc mặt ngưng lại.

Cô không lo lắng cho Thi Liên Chu, bởi vì cho dù anh làm ra bao nhiêu chuyện xấu thì mãi đến cuối cuốn tiểu thuyết cũng không có chuyện gì xảy ra, trái lại sự nghiệp của anh càng huy hoàng. Thế nhưng anh lại làm những việc này vì cô khiến trong lòng Khương Chi cảm thấy bất an, cũng cảm thấy đau lòng.

Cô bất an là bởi vì cô là người trọng sinh, xuyên đến đây, đồng thời trong tay cô còn có hệ thống, điều này mang ý nghĩa rằng trong thế giới này có một sức mạnh huyền bí mà không nhìn thấy, không sờ thấy, sức mạnh huyền bí này có phản phệ hay không thì không ai nói chính xác được.

Cho nên cô vẫn hy vọng bản thân có thể bảo vệ được Thi Liên Chu, vẫn nên tích đức, làm việc thiện thì hơn.

Cô đau lòng cũng bởi vì Thi Liên Chu, anh luôn im lặng làm rất nhiều chuyện vì cô, anh cũng là người đầu tiên đối xử tốt với cô bất chấp chứ không tuân theo một nguyên tắc nào cả.

Khương Chi cảm thấy vừa mờ mịt vừa luống cuống, cô không biết mình phải làm thế nào để có thể báo đáp tình yêu của anh.

Trong lúc Khương Chi suy tư thì Phó Đông Thăng đã ôm một chồng sổ sách, trong tay còn xách theo cái tủ sắt đến.

Ông ấy cười híp mắt, đặt tủ sắt lên bàn, tuy không đặt mạnh xuống nhưng vẫn phát ra một tiếng “ầm” rất vang dội, đủ để thấy được trọng lượng của nó, ông ấy còn tiện tay đẩy sổ sách đến trước mặt Khương Chi: “Bà chủ, nên kiểm kê cuối tháng rồi.”

Vẻ mặt Khương Chi giãn ra, cô tạm thời vứt chuyện vừa rồi ra sau đầu.

Cô mở sổ sách ra, liếc nhìn những ghi chép lít nha lít nhít trên đó, mỗi một hàng phía sau đều có ngạch số, cô vừa nhìn thấy thì khóe môi đã cong lên, cười nói: “Nhìn dáng vẻ này của ông thì có lẽ lợi nhuận của một tháng đã vượt qua dự đoán của ông rồi.”

Bạn cần đăng nhập để bình luận