Trở Về Thập Niên 80: Trở Thành Nữ Phụ Bán Con Đổi Lương Thực

Chương 891: Định Anh Cùng Cứu Mỹ Nhân Sao?

Chương 891: Định Anh Cùng Cứu Mỹ Nhân Sao?

Triệu Cam Đường thấy Dương Thành Nam định đánh minh thì sợ hãi rụt cổ lại.

Cô ấy chỉ giỏi nói miệng, từ nhỏ sức khỏe đã không tốt nên không biết đánh nhau với người khác.

Khương Chi vẫn giữ vẻ bình tĩnh như thường lệ nhưng ánh mắt lại khiến người ta không rét mà run.

Ngay khi Dương Thành Nam định đánh, cô giơ tay nắm lấy cổ tay anh ta, dùng một chút sức đã nghe thấy tiếng “rắc” vang lên. Ngay lập tức trong hội trường vang lên tiếng kêu gào thảm thiết của Dương Thành Nam.

“Aaaaaaa!”

Sắc mặt Dương Thành Nam tái mét, ôm lấy cổ tay mình không ngừng kêu la.

Còn những đứa con nhà giàu đi theo Dương Thành Nam, chỉ là một đám cà chớn có tính cách hư hỏng. Bọn họ thấy Dương Thành Nam bị thương, ai nấy cũng không còn vẻ ngông nghênh nữa mà lộ ra ánh mắt sợ hãi, lẩn tránh như con thỏ bị dọa.

Triệu Cam Đường vội vàng ngẩng đầu lên, nhìn vào đôi mắt lạnh lùng của Khương Chi, trên mặt không khỏi hiện lên vẻ ngưỡng mộ.

“Cô dám đánh tôi! Cô dám đánh tôi sao? Tôi cho cô biết hôm nay cô không được phép rời khỏi hội trường này!” Dương Thành Nam cắn răng chịu đau, trừng mắt nhìn Khương Chi nhưng nhìn thấy dáng người mảnh mai của cô, anh ta vẫn không khỏi lùi lại hai bước.

“Ai có thể ngờ rằng một người phụ nữ xinh đẹp dịu dàng như tiểu thư khuê các lại có thể hung dữ như vậy?”

Dương Thành Nam run rẩy môi, rống giận với những đàn em ở phía sau: “Các người đều chết hết rồi à? Đi! Đi gọi người lại đây cho tôi! Hôm nay nhất định tôi phải đánh chết nó!”

Triệu Cam Đường vội vàng đứng dậy che ở trước mặt Khương Chi, nói lớn: “Anh dám! Tôi sẽ không để yên cho anh!”

Khương Chi xoa xoa thái dương, sớm biết rằng hôm nay thì cô đã hóa trang thành người phục vụ rồi đeo khẩu trang, chứ sẽ không dẫn đến nhiều phiền phức như vậy, nếu như làm chậm trễ chuyện chính của ngày hôm nay thì mất nhiều hơn được.

“Cô xem tôi có dám không! Hôm nay tôi phải đánh chết cô ta!” Dương Thành Nam tàn nhẫn nói.

Đột nhiên, một tiếng cười lạnh vang lên: “Ồ, cậu muốn đánh chết ai?”

“Tất nhiên là đánh chết…” Dương Thành Nam vừa muốn nói, đã bị một đôi chân dài đá bay ra ngoài.

Sống lưng Dương Thành Nam lập tức bị đập vào hàng ghế dài, kêu thảm ngã xuống đất, ôm bụng không nói được tiếng nào.

Ân Đình vén tay áo, cười lạnh nhìn Dương Thành Nam, lại nhìn về phía Khương Chi đang được Triệu Cam Đường che chở ở phía sau, giọng nói nặng nề, lại mang theo vài phần nghiền ngẫm: “Không có chuyện gì chứ?”

Khương Chi cũng không phải là một cô nhóc không hiểu chuyện, sẽ bị loại cốt truyện vụng về “Anh hùng cứu mỹ nhân” này mê hoặc.

Cô mím mím môi, chê cười nói: “Một con châu chấu đang nhảy nhót mà thôi, anh ra tay cũng nhanh thật.”

Ân Đình nhướng mày, ý cười nơi đáy mắt tan đi hết sạch, độ cong khóe miệng ngày càng gia tăng.

Anh ta rất thích dáng vẻ giống trái ớt nhỏ dầu muối không ăn của cô, như vậy, chờ đến khi thu phục được thì mới càng thú vị, không phải sao?

Ân Đình cũng không quan tâm tới lời châm chọc của Khương Chi, quay đầu nói với Dương Thành Nam và những người có liên can: “Cút đi!”

Mọi người cũng nhìn ra Ân Đình không phải là kẻ dễ chọc, lập tức liếc nhau, nâng Dương Thành Nam vội vàng rời đi, trò hề nháy mắt kết thúc, người đang hóng chuyện cũng tản ra.

Triệu Cam Đường nhẹ nhàng thở ra, ngồi xuống một lần nữa, lôi kéo cánh tay Khương Chi, dùng ánh mắt như đề phòng sói mà nhìn về phía Ân Đình.

Ân Đình cười lạnh, mặc kệ cô ấy, nhìn về phía Khương Chi đang ngồi ở phía trước, ánh mắt nóng rực dừng ở trên cái ót của Khương Chi, dường như muốn xuyên thủng cô, đáy mắt Khương Chi xẹt qua sự chán ghét, ngón tay nhẹ nhàng vuốt ve, âm thầm suy nghĩ.

Buổi tối hôm nay cô có nên tự mình động thủ, trùm bao tải lên Ân Đình không ?

Bạn cần đăng nhập để bình luận