Trở Về Thập Niên 80: Trở Thành Nữ Phụ Bán Con Đổi Lương Thực

Chương 737: Cho Ở Lại Luôn

Chương 737: Cho Ở Lại Luôn

Tiểu Ngự càng đánh mạnh hơn, nước mắt nước mũi giàn giụa: “Ba là kẻ nói dối! Là kẻ nói dối!”

Khương Chi đứng bên cạnh nhìn, cũng không bước đến an ủi hay làm gián đoạn cuộc đoàn tụ sau bao lâu mới gặp lại của đôi ‘cha con giả’ này.

Nhưng Dư Hồng Mai lại không để ý nhiều như vậy.

Cô ta nghe được những lời nói của Tiểu Ngự, lập tức không vui hét lên: “Mày đang nói cái gì thế hả? Tại sao anh ấy lại không nên kết hôn với tao? Ha ha, tao nói cho mày biết, anh ấy không chỉ muốn kết hôn với tao, mà sau này còn muốn sinh con với tao! Sau này mày ít đến tìm anh ấy đi!”

Đối với Tiểu Ngự, những lời này chẳng khác nào nỗi đau thấu tim.

Nỗi uất ức trong lòng cậu bé càng thêm mãnh liệt hơn, đột nhiên ôm lấy cổ của Cận Phong Sa, khóc to: “Lão Cận, ba đừng cưới cô ta có được không? Con không muốn ba cưới cô ta, cô ta không phải người tốt!”

Cận Phong Sa ôm chặt lấy Tiểu Ngự, cơ mặt run rẩy, nhưng lại không nói được một lời.

Dư Hồng Mai cười lạnh nói: “Nói thì hay lắm, nếu anh ấy không kết hôn với tao thì kết hôn với mẹ mày à?”

Cô ta cũng không thèm ở lại thêm nữa, ưỡn ẹo đi vào trong sân, cũng không thèm quan tâm đến mấy người này, dù sao cô ta cũng đã kết hôn với Cận Phong Sa như mong muốn rồi, sau này tiền anh ta kiếm được tất cả đều thuộc về cô ta, nếu không đưa, cô ta sẽ chạy đến tìm chủ nhiệm hội phụ nữ tố cáo!

Đến lúc đó, thậm chí công việc của Cận Phong Sa cũng không thể giữ được! Xem ai sợ ai nào!

“Con có đói không? Nào, nhanh vào nhà đi, ba nấu cơm cho hai mẹ con con ăn.” Cận Phong Sa nhìn cũng không thèm nhìn Dư Hồng Mai lấy một cái, giơ tay lau nước mắt, ôm Tiểu Ngự đi vào trong nhà.

Khương Chi lại không hề nhúc nhích, trầm giọng nói: “Tiểu Ngự không thể sống thiếu anh nên tự mình rời nhà, nếu như đã đưa thằng bé đến đây rồi, thì tôi cũng về trước đây, trong nhà có rất nhiều việc, đây là tiền ăn uống và tiền ở nhờ của thằng bé, sau này cứ cách một đoạn thời gian tôi sẽ đến đưa tiền, phiền anh giúp tôi chăm sóc cho thằng bé”.Docfull.vn- đọc tr miễn phí

Nói xong, Khương Chi vươn tay ra, đưa ra 10 tờ 10 đồng.

Cận Phong Sa và Tiểu Ngự đồng loạt nhìn về phía cô, trên khuôn mặt tràn đầy sự khó hiểu.

“Cô đang nói gì vậy? Cô muốn để thằng bé ở lại đây??” Cổ họng của Cận Phong Sa nghẹ ngào, có chút không thể tin được nhìn về phía Khương Chi, bàn tay ôm Tiểu Ngự cũng siết chặt lại, giống như sợ Khương Chi đang nói đùa vậy.

Khóe môi Khương Chi khẽ mở, bên môi nở nụ cười nhàn nhạt nói: “Là thật.”

Tính tình của Tiểu Ngự quái đản, không chịu được kích thích, lần này là cô dẫn cậu bé đến đây, nếu lần sau Cận Phong Sa xảy ra chuyện gì thì chắc chắn cậu bé sẽ lại lén lút chạy đến đây, vì tránh những phiền toái sau này, tốt hơn hết là nên rửa sạch phiền phức này, cũng tránh những rắc rối vô tận về sau.

Về phần cách để loại bỏ rắc rối, vậy thì không thể thiếu công cụ hình người Dư Hồng Mai này rồi.

Cận Phong Sa đã kết hôn, sống chung với anh ấy chắc chắn có thể khiến tâm trạng của Tiểu Ngự cảm thấy dễ chịu thoải mái trong một thời gian ngắn, nhưng lâu rồi, có Dư Hồng Mai nói ra nói vào bên cạnh, nhất định cậu bé sẽ phải chịu chút uất ức.

Tuy nhiên, với tính tình kia của Tiểu Ngự, nếu không mài giũa, sớm muộn gì cũng sẽ xảy ra vấn đề, vì vậy cô phải nhẫn tâm hơn một chút.

Tiểu Ngự bĩu môi nhìn về phía Khương Chi, trong lòng cảm giác như sắp bị vứt bỏ, nhưng nghĩ đến chuyện bản thân tự ý trốn nhà thì lại nghẹn ngào, cũng không biết phải nói gì để giải tỏa cảm giác khó chịu trong lòng.

Cận Phong Sa liếc nhìn Tiểu Ngự một cái, cười khổ nói: “Cô vẫn nên dẫn thằng bé về thì tốt hơn, thằng bé ở đây không thích hợp.”

“Có cái gì mà không thích hợp chứ?” Khương Chi hơi nhướng mày, giọng điệu thản nhiên nói.

Bạn cần đăng nhập để bình luận