Trở Về Thập Niên 80: Trở Thành Nữ Phụ Bán Con Đổi Lương Thực

Chương 445: Treo Cổ Tự Tử

Chương 445: Treo Cổ Tự Tử

Khương Chi nhắm mắt lại, vì tiếng nói ngoài cửa cũng không tính là lạ lẫm, hơn nữa còn khắc sâu trong ấn tượng của cô.

Lúc cô vừa mới đến thế giới này, người ở ngoài cửa kia đã đánh Tiểu Qua một bạt tai chỉ vì một nắm cơm, người đó không phải ai khác, chính là chị cả của nguyên chủ, Khương Đào Hoa.

Khương Đào Hoa là một người phụ nữ thô tục, lúc nào trong miệng cũng nói mấy lời tục tĩu.

Hiển nhiên Tiểu Qua cũng nhận ra tiếng của Khương Đào Hoa nên bàn tay cậu bé nắm tay Khương Chi rất chặt, trên gương mặt nhỏ cũng trở nên căng thẳng.

Đáy mắt Khương Chi lóe lên tía sáng lạnh lẽo, cho dù chuyện đã xảy ra bao lâu rồi nhưng chỉ cần nhớ đến cảnh tượng khi đó Khương Đào Hoa đã làm thì lửa giận trong người cô lại thổi bùng lên, nhớ đến khi đó cô còn chưa quen với cuộc sống ở đây nên không thể dạy dỗ Khương Đào Hoa một trận.

Điền Hoán Mai mở cổng sắt ra, Khương Đào Hoa khóc lóc, trên mặt cũng đầy nước mắt nước mũi lập tức gắt cuống họng lên gào: “Thím, bí thư đâu rồi? Bí thư có ở trong đó không? Mẹ cháu, mẹ cháu treo cổ tự tử rồi, thím mau tìm người đến giúp cháu với!”

“Cái gì? Bạch Hương Chi treo cổ tự tử hả?” Điền Hoán Mai cũng bị dọa cho mặt mày tái mét.

Khương Đào Hoa gật đầu lia lịa, cô ta nhón chân nhìn vào trong nhà, khóc ròng nói: “Thím, thím mau gọi bí thư đến nhà cháu xem tình hình đi!”

Mạng người quan trọng nên Điền Hoán Mai cũng không dám chậm trễ, bà ấy vội gọi vào nhà mình: “Lão Khương! Lão Khương nhanh lên! Bạch Hương Chi treo cổ tự tử rồi, ông mau tìm người đến đó xem thế nào, đừng để xảy ra án mạng!”

Khương Đức Hải nắm tẩu thuốc, sắc mặt cũng tái nhợt hô lên: “Treo cổ hả? Vì sao treo cổ? Có chuyện gì khiến bà ta nghĩ không thông sao?”

Nói thì nói như vậy nhưng Khương Đức Hải vẫn gọi người, rồi cả đoàn người trùng trùng điệp điệp kéo nhau đến nhà Bạch Hương Chi.

Vẻ mặt của Khương Chi vẫn cực kỳ bình tĩnh, không có gì thay đổi, giống như người phụ nữ “treo cổ tự tử” trong miệng người ta không phải mẹ của cô.

Điền Hoán Mai cất tiền trên bàn vào, rồi vội vàng đi xem tình hình thế nào, bà ấy nhìn Khương Chi nói: “Cháu gái à, cháu cũng mau đi xem thử mẹ cháu thế nào đi! Bà ta treo cổ tự tử, bây giờ cũng chưa biết thế nào, mau đi thôi!”

Tiểu Qua mờ mịt, không biết gì. Thật ra cậu bé cũng có một chút tình cảm thân thiết với Bạch Hương Chi nên nhỏ giọng nói: “Mẹ, bà ngoại làm sao vậy ạ?”

Tiểu Diệu liếc nhìn Tiểu Qua một cái, cái miệng nhỏ chỉ mím lại mà không lên tiếng.

Cậu bé biết treo cổ là gì. Trước đây khi cậu bé còn ở trong khu nhà tập thể của nhà máy chế biến thịt, có hai công nhân nữ của nhà máy đã treo cổ tự tử, đó chính là tròng dây thừng vào cổ rồi người cũng lập tức chết đi.

Tiểu Diệu không có nhiều ký ức với bà ngoại nhưng nghĩ đến người treo cổ tự tử là mẹ của mẹ mình thì trong lòng cũng hơi nặng nề.

Nghĩ như vậy, Tiểu Diệu đã kéo tay áo Khương Chi, nói: “Mẹ, chúng ta cũng đi xem thử thế nào đi!”

Lông mày Khương Chi khẽ cau lại, cô quay đầu đối diện với ánh mắt căng thẳng của Tiểu Diệu, trong lòng cũng mềm nhũn: “Được rồi.”

Cô kéo hai nhóc con ra ngoài, đi bộ chậm rãi đến nhà Bạch Hương Chi, trên đường đi còn chạm mặt không ít người trong thôn nhưng ai nấy đều chạy rất nhanh, giống như sợ chậm một bước sẽ bỏ qua một sự kiện náo nhiệt gì đó.

Cuộc sống trước kia khổ sở, thiên tai xảy ra liên tiếp, khi đó cũng có người không chịu đựng được mà phải treo cổ tự tử nhưng từ sau khi cải cách, cuộc sống của mọi người dần tốt hơn rồi, mấy chuyện như treo cổ tự tử này cũng chỉ xảy ra một lần trong vài năm nay nên có thể nói là rất hiếm hoi.

Bạn cần đăng nhập để bình luận