Trở Về Thập Niên 80: Trở Thành Nữ Phụ Bán Con Đổi Lương Thực

Chương 443: Không Để Bản Thân Chịu Thiệt

Chương 443: Không Để Bản Thân Chịu Thiệt

Khương Chi dẫn hai nhóc con đi dạo một vòng, cô phát hiện có hai bụi cây hương xuân nhưng đã bị người trong thôn hái ngọn trước rồi, sau cùng Khương Chi cũng chỉ có thể hái một ít rau dại khác, còn có nấm dại và mộc nhĩ, rồi xuống núi.

Tuy nhiên tài nguyên trên núi Chi Tử vẫn cực kỳ phong phú, trên đường đi, Khương Chi còn phát hiện một cây quýt dại đã lâu năm và một cây sơn tra.

Lên núi kiếm rau, xuống sông uống nước, quả nhiên không đói chết.

Mà những tài nguyên hoang dại trên núi có thể chuyển thành tiền tài trong hệ thống, đây tuyệt đối sẽ là một món hời mà khiến người ta phải líu lưỡi.

Xuống núi, Khương Chi quay lại ngôi nhà đã bị đổ nát kia, cô tiện tay cầm một nhánh cây lên, vạch một vòng trên nền đất tạo thành một mảnh.

“Mẹ, chúng ta muốn xây nhà lớn thế này sao?” Tiểu Qua ngạc nhiên há to miệng, giống như có thể nuốt trọn một quả trứng gà, cậu bé chạy quanh trong khu vực mà Khương Chi đã vạch ra, trên gương mặt nhỏ nhắn đầy kích động.

Khương Chi cũng bật cười: “Con thích không?”

Nếu đã muốn xây nhà thì cô cũng không muốn xây nhỏ, có thể làm một ngôi nhà nghỉ mát ở nông thôn cũng tốt, quanh tường sẽ trồng một số loại dây leo như tường vi, nho, trồng cây ăn quả, sau này đến thời đại của internet cũng có thể quay video.

Thật ra cô cũng giống như Thi Liên Chu, bản chất của hai người họ đều không phải kiểu người để bản thân chịu thiệt.

Bây giờ sự nghiệp của cô đã cất bước, trong tay cô có tiền chưa cần dùng đến nên tất nhiên cô muốn xây nhà, như vậy bốn đứa bé sẽ có chỗ ở chung, mỗi đứa một căn phòng, mùa đông thì tụ tập lại ăn lẩu, mùa hè thì ra sân làm tiệc nướng, chẳng phải rất tuyệt vời sao?

Tiểu Diệu nghe thấy cũng mừng rỡ nhưng lý trí khiến cậu bé do dự hỏi: “Mẹ xây nhà lớn như thế, có phải rất tốn tiền không?”

Khương Chi hơi ngừng lại, cô xoa tóc Tiểu Diệu, nói rất khẽ: “Đừng lo! Mẹ có tiền.”

Sau khi Tiểu Diệu trải qua việc cha mẹ nuôi từ bỏ điều trị phỏng vì không có tiền thì cậu bé có chấp niệm với vấn đề tiền bạc, mỗi khi làm việc gì Tiểu Diệu cũng sẽ nghĩ đến phải tiết kiệm tiền.

Nghe Khương Chi nói vậy, cái miệng nhỏ nhắn của Tiểu Diệu mới hé nở nụ cười.

Khương Chi dẫn hai đứa bé quay về nhà của Khương Đức Hải một lần nữa, lúc này ông ấy cũng đã chuẩn bị hợp đồng xong, vừa nhìn thấy Khương Chi, Khương Đức Hải đã đưa hợp đồng ra, nói: “Cháu xem thử đi, có điều kiện gì cũng có thể đề nghị, thứ này vẫn có thể sửa đổi.”

Khương Chi đọc chi tiết trên hợp đồng, sau khi đã xác nhận không có vấn đề gì mới nói: “Cứ thế này đi ạ. Chú Đức Hải cho người đến đo đạc diện tích đi!”

Khương Đức Hải sững sờ: “Cháu đã vẽ xong rồi hả?”

“Vâng.”

Khương Đức Hải lắc đầu cười, sau đó ông ấy mới gọi một thiếu niên đã từng được học hành chạy đi đo diện tích.

Lúc này Điền Hoán Mai lại rót nước đường đỏ mời Khương Chi, Tiểu Diệu và Tiểu Qua, bà ấy còn lấy bánh quy ra, cười ha hả trò chuyện với Khương Chi, không ngừng khen ngợi hai đứa bé xinh đẹp.

Trong bầu không khí vui vẻ thế này, thiếu niên được sai đi đo đất cũng đã quay về rồi.

Cậu ấy chạy rất nhanh, trên trán đã đổ đầy mồ hôi, về đến nơi và vừa nhìn thấy Khương Chi thì lập tức khiếp sợ, sau đó mới đưa tờ giấy đã ghi chép lại cho Khương Đức Hải: “Bí thư, cháu đo ra rồi, tổng cộng hơn ba trăm sáu mươi mét vuông.”

“Cái gì cơ? Hơn hơn ba trăm sáu mươi mét vuông hả?” Điền Hoán Mai lập tức nhảy xuống từ trên giường, trên mặt bà ấy cũng khó kìm nén được cảm xúc.

Phải biết rằng nếu tính theo giá tiền mười đồng một mét vuông thì hơn ba trăm sáu mươi mét vuông cũng phải hơn ba ngàn sáu trăm đồng.

Bạn cần đăng nhập để bình luận