Trở Về Thập Niên 80: Trở Thành Nữ Phụ Bán Con Đổi Lương Thực

Chương 814: Ghen Tị

Chương 814: Ghen Tị

Vốn dĩ cô ta cho rằng nếu một người phụ nữ có xuất thân thấp hơn cô ta gả vào nhà họ Thi, thì cô ta có thể chiếm thế thượng phong, nhưng nhìn sự thiên vị của mẹ chồng, em chồng lại đối xử dịu dàng với cô gái kia như vậy thì cô ta biết rằng bản thân lại lần nữa rơi vào tình thế bất lợi.

Mặc dù Thi Hoàn Chu đối xử với cô ta rất tốt, nhưng lúc nào cũng quan tâm tới cô ta thì không có.

Hơn nữa chính vì Thi Liên Chu đối xử với ai cũng lạnh lùng thờ ơ, cho nên sự dịu dàng của anh khi đối xử với Khương Chi mới độc đáo và khác biệt, chỉ nhìn thôi cũng khiến người ta cảm thấy ghen tị và tức giận.

Họ đều là con dâu của nhà họ Thi, tại sao ai ai cũng hạnh phúc hơn cô ta vậy?

Không nói đến Hạ Mộ Thanh và Đan Uyển, hai người họ có nhà mẹ đẻ chống lưng, nhưng Khương Chi dựa vào đâu chứ?

Cao Nguyên Hương cúi đầu, vẻ mặt gần như không còn một chút máu, nắm chặt tay.

Ôn Hoa Anh vừa nhìn đã biết đứa con dâu thứ tư này lại bắt đầu suy nghĩ lung tung, cũng không thèm nói chuyện với cô ta, đứng dậy đi nấu cơm trưa.

Thi Liên Chu dẫn theo Khương Chi trở về phòng mình.

Tầng 3, một phòng ngủ có đầy nắng, mở cửa sổ ra có thể nhìn thấy vườn hoa nhỏ trong sân.

Phong cách của căn phòng rất đơn giản và mộc mạc, màu sắc chủ đạo đều là màu xanh lam, căn phòng này trông không giống như phòng của đàn ông, mà giống phòng của con gái hơn, rất sạch sẽ, chỉ là trên một số đồ nội thất cổ trong phòng còn để lại một số dấu vết mờ nhạt của áp phích.

Khương Chi ngồi xuống bàn làm việc bên cửa sổ, ngắm nhìn vườn hoa bên ngoài cửa sổ.

Đúng như những lời mẹ chồng cô nói, ba chồng cô là là người rất phong nhã, trong sân trồng rất nhiều loại hoa phong lan, và một số cây hoa khác như hoa bách hợp và hoa chuông.

Hiện tại đang là mùa hoa chuông nở rộ, đẹp đẽ mà tao nhã, những bông hoa trắng nhỏ như tuyết treo ngược trong gió, xâu chuỗi với nhau giống như những chiếc chuông nhỏ, vừa mở cửa sổ ra, hương hoa lập tức ập đến, là hương thơm thoang thoảng của hoa bách hợp và hoa chuông.

“Thích à?” Thi Liên Chu ngồi xuống bên cạnh cô, liếc nhìn vườn hoa bên ngoài cửa sổ, lên tiếng hỏi.

Khương Chi gật đầu: “Ừm.”

Hoa luôn là thứ mang lại cho con người cảm giác hạnh phúc.

Thi Liên Chi không chút khách sáo nói thẳng: “Đợi lát nữa về thì bê luôn đi.”

Khương Chi liếc nhìn anh ấy, bật cười, sau đó lại lắc đầu nói: “Đây là thứ yêu thích của ông cụ, quân tử không cướp thứ yêu thích của người khác, hiểu không?”

Vẻ mặt Thi Liên Chu lại rất bình tĩnh, giọng điệu bình đạm nói: “Chỉ cần là thứ anh muốn, bất kể là cái gì thì đều sẽ là của anh.”

Nghe được những lời nói độc đoán này, khóe môi Khương Chi hơi cong lên, nói: “Vậy nếu như một ngày anh không cần thứ đó nữa, thì sẽ thế nào?”

Trong một mối quan hệ, có khi sẽ cùng nhau đi đến già, cũng có khi sẽ chia tay nhau trên đoạn đường đó, ai cũng không dám nói chắc rằng tương lai vẫn sẽ luôn ở bên cạnh nhau, cô cũng vậy, dù cho có thích đến đâu, cũng không thể đảm bảo liệu một ngày nào đó sẽ xuất hiện sự thay đổi nào trong tương lai.

Đặc biệt là đối với cô, người không biết tại sao lại đến với thế giới này, có lẽ một ngày nào đó, cô cũng không thể hiểu được rời đi.

Hoặc có thể Thi Liên Chu sẽ không còn thích cô nữa.

Thi Liên Chu nheo mắt lại, nắm chặt lấy tay của Khương Chi, nói: “Sẽ không bao giờ xảy ra. Với em, anh đã ăn nghiện rồi.”

Khương Chi nhìn ánh mắt như muốn ăn tươi nuốt sống kia của anh, mỉm cười, đứng dậy phủi phủi vạt áo, nói: “Ngủ thôi.”

Nói xong, cô lại cảm thấy hai chữ mình vừa nói ra mang theo ý nghĩa khác.

Quả nhiên, Thi Liên Chu vươn tay ra, trực tiếp bế bổng cô lên.

Khuôn mặt trắng nõn của Khương Chi khẽ hiện lên một tia đỏ bừng, giãy giụa nói: “Anh đừng có lộn xộn! Cũng phải xem đây là đâu chứ!”

Bạn cần đăng nhập để bình luận