Trở Về Thập Niên 80: Trở Thành Nữ Phụ Bán Con Đổi Lương Thực

Chương 953: Anh Không Thích Hợp Ở Đây

Chương 953: Anh Không Thích Hợp Ở Đây

Cận Phong Sa nhìn Cận Giai Giai trước mắt, một tia ảm đạm hiện lên trong đôi mắt, khóe mắt nhìn thấy Khương Chi bên cạnh, có một cảm giác vi diệu khó có thể nói rõ dâng lên trong lòng, nhưng anh ấy vẫn nói: “Là thật.”

Cận Giai Giai không nhịn được mà mừng rỡ, khi cai ngục đi đến, cô ấy nói: “Cận Phong Sa không phải là người giết Dư Hồng Mai, là tôi, là tôi đã giết cô ta, mấy anh nhất định phải thả anh ấy ra, bắt tôi lại đi.”

Khóe miệng Khương Chi giật giật, không còn quan tâm mọi chuyện sẽ phát triển như thế nào nữa, rời khỏi nhà tù.

Mạnh Lam đang ôm Tiểu Ngự chờ bên ngoài nhà tù.

Tiểu Ngự vừa nhìn thấy Khương Chi liền đưa tay ra muốn cô ôm, Khương Chi ôm lấy Tiểu Ngự, nghe cậu bé nhỏ giọng thì thầm vào tai cô: “Mẹ ơi, khi nào lão Cận sẽ ra ngoài vậy?”

Khương Chi liếc mắt nhìn Tiểu Ngự rồi ôm cậu bé vào trong xe.

Nếu như không có chuyện gì ngoài ý muốn, Cận Phong Sa hẳn có thể sớm ra ngoài, nhìn chung hôm nay tương đối thuận lợi.

Lúc Mạnh Lam lái xe về đến trấn Đại Danh, thì đã là buổi chiều.

Khương Chi dỗ Tiểu Ngự ngủ trước, rồi nhờ Mạnh Lam trông chừng, còn mình thì đến nhà khách nơi Thôi Tử Tiện ở.

Chuyện ở trấn Đại Danh đã được giải quyết gần xong rồi, chờ đến khi vụ án của Cận Phong Sa được giải quyết xong, cô sẽ dẫn Tiểu Ngự về Bắc Kinh, đám cưới vào đầu tháng, phải trở về sớm vài ngày chuẩn bị.

Còn “quả bom” Thôi Tử Tiện này, nhất định phải dẫn về cho Trần Bán Tiên xem.

Nếu có thể đưa anh ấy trở về an toàn, vậy thì mọi chuyện dễ nói, còn nếu không…

Hai mắt Khương Chi tối sầm lại, cô không muốn dùng bất cứ thủ đoạn bạo lực nào, nhưng nếu sự tồn tại của Thôi Tử Tiện là một mối đe dọa, vậy thì không thể trách cô được. Khi cần thiết thì phải dùng thủ đoạn cần thiết, hiện tại mọi việc đã yên ổn và đi vào quỹ đạo, không cần có thêm sóng gió gì nữa.

Nhà khách.

Khương Chi ngồi ở dưới lầu chờ đợi, nhờ nhân viên nhà khách giúp cô gọi người.

Cô không đợi lâu, Thôi Tử Tiện chỉnh lại quần áo, từ trên lầu đi xuống, bước chân hơi gấp gáp, nhưng khi nhìn thấy Khương Chi ngồi bên cửa sổ, anh ấy liền thở phào nhẹ nhõm, như một chàng trai trẻ gặp mối tình đầu, vô cùng lo lắng.

“Chờ lâu rồi phải không?” Thôi Tử Tiện ngồi xuống, nhìn Khương Chi ngồi đối diện, thấy sắc mặt cô nhàn nhạt thì đáy mắt của anh ấy hơi âm trầm.

Khương Chi lắc đầu, đặt cốc nước trong tay xuống, nhẹ giọng nói: “Tôi chuẩn bị về Bắc Kinh, tôi cần anh cùng về với tôi.”

Thôi Tử Tiện mím môi, vẻ mặt có chút không vui, nhưng anh ấy vẫn kiềm chế cơn tức giận, nghiêm túc nhìn Khương Chi rồi nói: “Cô vẫn chưa từ bỏ ý định để tôi trở về, còn bản thân thì ở lại đây sao?”

Mặc dù Thôi Tử Tiện và Khương Chi nói chuyện rất mơ hồ, khiến người khác nghe không hiểu, nhưng hai người bọn họ thì hiểu rõ trong lòng.

Khương Chi Bình bình tĩnh nói: “Anh không thích hợp ở đây.”

Gân xanh trên trán Thôi Tử Tiện giật lên, anh ấy càng mím chặt khóe môi: “Tôi không thích hợp ở đây, chẳng lẽ cô lại thích hợp sao? Đây chỉ là một nơi. . . Chẳng lẽ cô chưa từng nghĩ đến chuyện thế giới này sẽ xảy ra chuyện gì nếu câu chuyện kết thúc sao?”

“Một khi kết cục là sụp đổ thì cô cũng sẽ chết ở chỗ này!”

“Khương Chi, cô tỉnh táo một chút đi, đừng bị túi da của người giấy mê hoặc nữa!”

Giọng nói của Thôi Tử Tiện rất thấp, nhưng cảm xúc lại dao động rất lớn, nếu không có người xung quanh, có lẽ anh ấy đã hét lên điều mình muốn nói.

“Nếu như anh không muốn đi Bắc Kinh thì về Thượng Hải đi, tôi sẽ dẫn người đi tìm anh, hoặc là từ nay về sau anh đừng xuất hiện trước mặt tôi nữa, chúng ta sẽ chỉ là người xa lạ.” Đôi mắt Khương Chi nhàn nhạt, không mang theo một tia cảm xúc.

Thôi Tử Tiện nhìn chằm chằm vào cô, một chút cảm giác suy sụp chợt xuất hiện trên người anh ấy.

Thôi Tử Tiện biết, lời nói của cô là nghiêm túc, cô thực sự không muốn có bất kỳ mối liên hệ nào với mình nữa.

Bạn cần đăng nhập để bình luận