Trở Về Thập Niên 80: Trở Thành Nữ Phụ Bán Con Đổi Lương Thực

Chương 714: Muốn Trở Về Cùng Mẹ

Chương 714: Muốn Trở Về Cùng Mẹ

Trong bốn đứa bé, Tiểu Ngự là đứa bé thích kết bạn, giao du với mọi người nhất nhưng bản chất thực sự của Tiểu Ngự chính là không có lợi sẽ không thức dậy sớm, nếu không có lợi, làm sao cậu nhóc lại vô duyên vô cớ mà muốn chia kẹo cho bạn bè?

Tiểu Ngự vừa nghe Khương Chi nói thì cười ha ha, gãi đầu nói: “Thật ra trong lớp chúng con có một bạn học nữ xinh đẹp, con cảm thấy muốn kiếm vợ là phải kiếm từ nhỏ, nếu không, đợi đến khi trưởng thành thì sẽ không tìm được vợ, phải sống cô đơn, vì vậy con muốn mua kẹo cho bạn ấy ăn.”

“Em biết, em biết! Anh cả, người anh đang nói đến là Lưu Tiểu Diệp đúng không?” Tiểu Qua vừa cắn một miếng dưa leo giòn rụm, vừa cười híp mắt nói.

Nghe vậy, mí mắt Khương Chi co rút dữ dội.

Tiểu Ngự đúng là có tác phong của công tử bột ngay từ khi con nhỏ, bây giờ cô cảm thấy mình đã nghi oan cho Tưởng Nguyên Trinh rồi.

Thế nhưng Tiểu Ngự không hề cảm thấy ngượng ngùng, nhóc con này vội vàng gật đầu: “Đúng vậy, đúng là Lưu Tiểu Diệp rất đẹp!”

Khương Chi mím môi, cô nghi ngờ Tiểu Ngự bị chuyện của Cận Phong Sa đả kích, sợ sau này cưới phải một người phụ nữ giống như Dư Hồng Mai về nhà nên mới sốt sắng tìm kiếm “bạn gái” ngay trong nhà trẻ trước thời hạn như thế.

“Mẹ, cho con một đồng đi!” Tiểu Ngự mong chờ nhìn Khương Chi.

Khương Chi xoa thái dương mình, cô lấy ra bốn đồng, chia đều cho bốn anh em, làm việc gì cũng không thể bên nặng bên nhẹ, còn về việc có phải Tiểu Ngự muốn lấy tiền cua gái hay không thì phải đợi dịp khác dạy dỗ nhóc con này một phen.

Tiểu Qua ăn hết dưa leo của mình, ngẫm nghĩ, hỏi: “Mẹ, ngày mai, con có thể quay về thôn Khương Gia với mẹ không?”

“Vì sao?” Khương Chi thu tiền về, cô nhìn về phía Tiểu Qua, hỏi.

“Con nhớ Khương Dược Tiến, cũng nhớ thầy An, con muốn quay về trường học trong thôn thăm họ.” Giọng nói của Tiểu Qua lộ vẻ cô đơn.

Ban đầu lúc cậu bé còn ở trong thôn, người bạn tốt nhất của cậu bé là Khương Dược Tiến.

Hai người bọn họ đã cùng nhau lên núi xuống sông, tình cảm cực kỳ tốt, thậm chí Khương Dược Tiến còn lén lút đưa giấy báo vụn trong nhà mình cho Tiểu Qua.

Khương Chi trầm ngâm một lúc, cô gật đầu nói: “Được, ngày mai mẹ đưa con về đó.”

Cô thật sự không phải là người mẹ có nguyên tắc, với một số yêu cầu nhỏ của mấy đứa bé, cô đều không keo kiệt mà đồng ý ngay, dù sao trong lòng mấy đứa bé đều là những suy nghĩ ngây thơ, trong sáng, mỗi khi được thỏa mãn thì niềm vui sướng vượt xa hơn người lớn rất nhiều.

Tiểu Ngự muốn nói mình cũng muốn đi theo nhưng đã nhìn thấy Khương Chi nheo mắt nhìn mình: “Ngày mai mẹ về đó còn có chuyện cần giải quyết, nếu dẫn theo các con sẽ khó mà trông chừng được, vì vậy Tiểu Ngự dẫn Tiểu Tông và Tiểu Diệu đến trừng ngoan ngoãn học hành, được không?”

Nghe xong, Tiểu Ngự nghiêng đầu nhìn cô, sau đó mới miễn cưỡng nói: “Được thôi, đợi mẹ trở về thì cho con ăn gà quay nhé!”

“Được!”



Một đêm này không có chuyện gì xảy ra.

Sáng sớm hôm sau, Khương Chi đã ôm Tiểu Qua vẫn còn mơ màng lên xe bò.

Trên xe bò có đặt một cái giỏ trúc rất lớn, trong giỏ đó lá một số dụng cụ học tập như sách bài tập, bút chì, cục tẩy mà cô đã chuẩn bị.

Nếu Tiểu Qua muốn quay về trường thăm bạn học, không mang theo quà tặng gì cũng không thích hợp, hơn nữa trường tiểu học trong thôn rất thiếu thốn, đồ dùng học tập hàng ngày của mấy đứa bé không được tốt lắm, có thể góp chút sức giúp đỡ mấy đứa bé trong thôn cũng xem như làm việc tốt.

Còn về nhóm người của Mạnh Lam, có lẽ họ đã đến thôn Khương Gia chờ sẵn rồi.

Bạn cần đăng nhập để bình luận