Trở Về Thập Niên 80: Trở Thành Nữ Phụ Bán Con Đổi Lương Thực

Chương 839: Xin Tha

Chương 839: Xin Tha

Thi Ninh Chu nhíu mày, trong vô thức anh ấy đã nhìn về phía Thi Liên Chu.

Trái lại Thi Liên Chu không hề hoảng hốt, đũa trên tay vẫn gắp đồ ăn, chậm rãi ăn cơm.

Thi Bỉnh Thiên lườm hai anh em họ, ông ấy nhìn Thi Khâm Chu, Thi Khâm Chu lập tức hiểu ý, anh ấy cũng đứng lên, bước ra đón Tưởng Chính Cương. Vì Thi Khâm Chu và Tưởng Chính Cương làm việc cùng ngành ở trung ương, bình thường ngẩng đầu không thấy thì cúi đầu gặp, cũng xem là người quen cũ.

Chẳng qua trước đây ông ta vì con gái mình nên mối quan hệ với Thi Khâm Chu cũng không tính là hòa thuận.

Dù sao chuyện Tưởng Nguyên Trinh mến mộ lão ngũ nhà họ Thi đã là chuyện mà mọi người đều biết, khiến thanh danh nhà họ Tưởng bị kéo xuống, Tưởng Chính Cương cũng tự cảm thấy mất mặt nên đâu muốn lượn lờ trước mặt nhà họ Thi tìm cảm giác tồn tại.

Hôm nay ông ta chủ động tìm đến cửa nhà họ Thi đúng là chuyện hiếm lạ, có thể thấy được cũng vì con gái của ông ta đã đến bước đường cùng rồi.

“Ha ha, lão Tưởng, hôm nay sao lại rảnh rỗi mà đến đây thế này?” Tuy giọng nói của Thi Khâm Chu không hiền lành như của Thi Ninh Chu nhưng giọng điệu nhà quan của anh ấy cũng không hề thua kém, há miệng đã mỉm cười, trái lại đã khiến gương mặt đang nổi cơn thịnh nộ của Tưởng Chính Cương cũng khó mà tiếp tục.

Ông ta khoác tay, cười khổ nói: “Chúng ta đều là người biết chuyện cả, không cần nói mấy câu sáo rỗng như vậy nữa. Tôi làm cha nên không thể để mặc Nguyên Trinh được, hôm nay tôi mặt dày mày dạn đến nhà, chỉ hy vọng lão thủ trưởng có thể cho tôi một cơ hội.”

Ý cười trên mặt Thi Khâm Chu nhạt dần, anh ấy nhìn Tưởng Chính Cương, nói: “Bước vào nhà trước đi rồi nói.”

Người trong đại viện qua lại không ít, nếu để người ta nghe thấy thì mấy cái miệng cũng không nói rõ được, bây giờ chuyện của Tưởng Nguyên Trinh đang ở đầu gió ngọn sóng, tin tức rùng rợn như tự mình giết chết em họ thế này muốn che giấu cũng không dễ dàng.

Tuy rằng lời nói của người nhà họ Thi rất có trọng lượng trong ngành kiểm sát nhưng Tưởng Chính Cương đã cầu sai người rồi,

Mặc dù người nhà họ Thi không dám nói là cương trực nhưng làm việc luôn lỗi lạc, tất nhiên trong này vẫn phải ngoại trừ lão ngũ. Nếu Tưởng Chính Cương có suy nghĩ muốn giúp Tưởng Nguyên Trinh thoát tội thì đúng là suy nghĩ viển vông rồi.
DOC FULL.V N - K h o t r u y ệ n d i ch m i ễ n p h í

Tưởng Chính Cương vừa bước vào cửa thì nhìn thấy cả nhà người ta đang dùng cơm trưa, sắc mặt ông ta hơi xấu hổ nhưng ánh mắt vừa chạm đến Thi Liên Chu, cơn tức giận lại tăng vọt. Tưởng Chính Cương phải đè nén lửa giận trong lòng, cười nói với Thi Bỉnh Thiên: “Lão thủ trưởng, chưa hỏi đã đến đây thế này, vẫn xin ông đừng trách.”

Thi Bỉnh Thiên khoác tay, sắc mặt nghiêm túc nói: “Nhà họ Thi chúng tôi không thể giúp được chuyện nhà họ Tưởng đâu.”

Thi Bỉnh Thiên đã biết chuyện nhà họ Tưởng, ông ấy cũng biết Tưởng Chính Cương đến đây làm gì.

Nếu thật sự để Tưởng Nguyên Trinh lành lặn thoát khỏi tù tội, vậy luật pháp của quốc gia ở đâu?

Trong nháy mắt sắc mặt của Tưởng Chính Cương cực kỳ khó coi, ông ta cắn răng nói: “Lão thủ trưởng thật sự không lưu tình chút nào sao?

Thi Bỉnh Thiên đứng dậy, đôi mắt hổ của ông ấy bình tĩnh nhìn Tưởng Chính Cương, công chính nghiêm minh nói: “Đã làm sai thì phải chịu phạt. Nhà họ Thi vì quốc gia, vì nhân dân, tuyệt đối không làm chuyện trái pháp luật!”

Tưởng Chính Cương lạnh lùng cười: “Lời này của thủ trưởng thật dễ nghe! Nếu thật sự như thế sao lại không quản lão ngũ nhà các người?”

Trên mặt Thi Bỉnh Thiên rất bình tĩnh: “Tôi không biết lão ngũ nhà chúng tôi đã làm gì để cần quản chế.”

Bà cụ vừa nghe thấy Tưởng Chính Cương muốn kéo con trai bảo bối của mình vào thì không hài lòng.

“Tưởng Chính Cương, ăn có thể ăn bậy nhưng nói thì không thể nói lung tung! Lão ngũ nhà tôi khôn khéo, ngày thường chỉ lo làm ăn, không lẫn vào mấy chuyện trong giới chính khách thế này, vì sao cái gì cũng muốn liên lụy đến nó?”

Bạn cần đăng nhập để bình luận