Trở Về Thập Niên 80: Trở Thành Nữ Phụ Bán Con Đổi Lương Thực

Chương 840: Uy Hiếp

Chương 840: Uy Hiếp

Mắt phượng của Ôn Hoa Anh rất nghiêm, kèm theo sát khí, bà ấy trừng mắt nhìn Tưởng Chính Cương.

Bà ấy đã nói mà, Tưởng Nguyên Trinh kia chẳng phải hạng người tốt lành gì, cô ta dỗ dành lão tam nhà bà ấy như một kẻ ngốc. Lần này thì hay rồi, bản thân trở thành tội phạm giết người, cha cô ta còn dám đến cửa nói lão ngũ nhà bà ấy không phải.

“Liên lụy hả? Nếu không phải do Thi Liên Chu thì con gái tôi làm sao lại bị bắt? Có người nào ở thủ đô này lại không biết lão ngũ nhà các người làm việc cực đoan, không ai dám trêu chọc? Nếu không phải có nhà họ Thi của các người đứng phía sau chùi mông cho thì cậu ta dám làm việc ngông cuồng như thế sao?”

“Thế nào? Chùi mông giúp con trai nhà mình thì được nhưng không giúp được chuyện nhà họ Tưởng sao?”

“Bàn điều kiện, chỉ cần con gái tôi có thể bình an bước ra, các người có thể đưa ra bất cứ điều kiện gì cũng được.”

“Nhưng nếu lão thủ trưởng không cho tôi một cơ hội thì cũng đừng trách tôi quá đáng!”

Bây giờ Tưởng Chính Cương đã rơi vào tình trạng vò đã mẻ không sợ rơi, người nhà họ Thi đã làm việc bất công, lại còn có mặt mũi nói công bằng liêm chính?

Ôn Hoa Anh móc lỗ tai, chống tay lên hông, không khách sáo mà quát mắng rằng: “Tưởng Chính Cương! Ông đang nói nhảm cái gì vậy?”

“Lão ngũ của tôi hành động quá cực đoan sao? Ông nhìn thấy bằng con mắt nào vậy? Có bằng chứng gì không? Chỉ cần mặt dày là có thể nói bậy à, bởi vì con trai tôi không thèm để ý đến cô con gái không biết xấu hổ của ông, cho nên ông căm hận nhà họ Thi, tôi có thể hiểu được.”

“Nhưng! Ông lại dám công khai đến đây yêu cầu nhà họ Thi chúng tôi làm những việc trái pháp luật, thật là vô lý và buồn cười!”

“Tưởng Chính Cương, ông giữ lại chút thể diện cho nhà họ Tưởng đi, mau cút khỏi đây, đỡ mắc công bà đây phải đánh ông ra khỏi nhà!”

Giọng nói của Ôn Hoa Anh vừa cao vừa vang, bà ấy không hề che giấu vẻ chán ghét.

Tưởng Chính Cương biết tính tình của bà Thi, khi bà ấy nói ra những lời khiến ông ta xấu hổ như vậy thì khuôn mặt ông ta chỉ hơi trầm xuống, không hề bị chọc giận đến nỗi bỏ đi ngay.

Ông ta bỗng nhiên cười lạnh một tiếng: “Bà Thi thật đúng là dễ quên đó, lúc trước lão đại nhà họ Từ vào quân doanh, cậu ta ở cùng một chỗ với lão ngũ nhà mấy người đúng không? Bây giờ lão đại nhà họ Từ thế nào rồi? Bây giờ cậu ấy vẫn còn bị què, buồn bực không vui.”

“Nhà họ Từ không dễ bắt nạt như nhà họ Tưởng chúng tôi, nhà họ Thi mấy người có bá đạo đến mức nào, thì cũng phải cân nhắc kỹ càng, nếu không vì sao mấy năm nay lại có nhiều người nhắm vào nhà họ Thi mấy người như vậy? Mấy người thật sự muốn làm kẻ thù của nhà họ Tưởng chúng tôi trong thời khắc quan trọng này sao?”

Lời nói của Tưởng Chính Cương không nhịn được mà có thêm vài phần đe dọa.

Khi nghe thấy mấy chữ “Lão đại nhà họ Từ”, đôi mắt phượng của Thi Liên Chu híp lại một nửa, khí thế đáng sợ lan tràn.

Khương Chi mím môi, lông mày hơi động.

Cô không biết lão đại của nhà họ Từ, nhưng nhà họ Từ cũng không phải là những người vô danh trong tiểu thuyết.

Gia tộc Từ có quan hệ hôn nhân với phía trên, cũng chính là một trong những gia tộc quyền lực nhất Bắc Kinh hiện nay, trong tiểu thuyết, có rất nhiều nam phụ đều thích đoàn sủng Thi Nam Châu, trong đó có cháu trai đích tôn của nhà họ Từ.

Nếu Thi Nam Châu và Lê Sơ không gặp rồi yêu nhau vào thời điểm bọn họ yếu đuối nhất, đồng thời có nền tảng tình cảm, e rằng cuối cùng người cưới Thi Nam Châu chính là Từ Triết, cháu trai đích tôn của nhà họ Từ.

Bạn cần đăng nhập để bình luận