Trở Về Thập Niên 80: Trở Thành Nữ Phụ Bán Con Đổi Lương Thực

Chương 569: Chỉ Cần Có Tiền Là Được

Chương 569: Chỉ Cần Có Tiền Là Được

Với người khác mà nói, núi chi tử là nơi mà khi họ nhàn rỗi thì sẽ leo lên tìm kiếm hái rau dại về ăn nhưng với Khương Chi mà nói, đó chính là một ngọn núi quý giá.

Chưa nói đến chuyện những tài nguyên thiên nhiên có trên núi có thể đổi được biết bao nhiêu tiền trong hệ thống, mà chỉ nhìn đến một ngọn núi lớn thế này, chỉ cần nhận thầu để trồng trọt, chăn nuôi, làm lâm nghiệp thì đã có thể kiếm lời đầy bồn đầy bát rồi.

Sau thập niên 90, phát triển ở nông thôn sẽ dần trải rộng hơn, chẳng mấy chốc việc nhận thầu núi hoang sẽ rất sôi động.

Hiện tại phí nhận thầu núi không đắt, cũng không tốn nhiều tiền vốn gì đó, cô chỉ cần đổi một ít hạt giống trong thương thành của hệ thống, thầu ngọn núi này rồi thì rất thuận tiện cho cô lên núi thu hoạch.

Sau khi nuôi trồng và lâm nghiệp đã phát triển, dưới sự hỗ trợ nghề nghiệp chính đáng, tài nguyên tự nhiên trên núi cũng không còn chói mắt như vậy nữa, việc cô bán tài nguyên cho thương thành trong hệ thống cũng xem như có thể che lấp.

Nói tóm lại lợi vẫn nhiều hơn hại.

Khương Đức Hải nhìn Khương Chi, ông ấy vẫn không hiểu vì sao cô muốn thầu ngọn núi nên khuyên: “Núi này hoang vu, cháu muốn dùng nó thì dùng, còn nhận thầu làm gì?

Khương Chi chỉ cười mà không nói.

Nếu như không nhận thầu và có quyền kinh doanh thì việc Khương Chi xem ngọn núi Chi Tử này trở thành bảo vật sớm muộn gì cũng xảy ra tranh chấp với bà con trong thôn, khai thác núi hoang có món lợi lớn sẽ khiến người ta ghen tị đến đỏ mắt, vì vậy Khương Chi muốn thầu ngọn núi để ngăn chặn những bất trắc đó, vả lại bây giờ cô nhận thầu thì giá thầu vẫn còn rất rẻ.

Khương Đức Hải thấy vậy cũng không lên tiếng khuyên nhủ nữa.

Ông ấy lấy tẩu thuốc ra, rít hai lần, suy tư một lát rồi nói: “Ngọn núi Chi tử phía sau thôn chúng ta chỉ có khoảng một ngàn mẫu, nếu cháu thật sự muốn thầu thì một mẫu đất hai hào, chú sẽ lên trấn tìm người xử lý bản hợp đồng.”

Một mẫu hai hào thì một ngàn mẫu cũng chỉ hai trăm đồng.

Một ngọn núi hoang lớn như thế mà chỉ tốn hai trăm đồng tiền/năm. Nhưng đó là giá cả ở những năm 80, nếu chờ thêm khoảng mười năm nữa, giá cả sẽ bị độn lên rất cao.

Khương Chi gật đầu, nói: “Cháu nhận thầu ba mươi năm, một năm hai trăm đồng, ba mươi năm là sáu ngàn đồng, không sai chứ ạ?”

Khương Đức Hải nghe cô nhắc đến sáu ngàn đồng nhẹ nhàng như vậy thì khóe miệng ông ấy cũng phải co rút một trận nhưng trong lòng thì cảm thán lắc đầu. Người có tiền cũng quá rảnh rỗi, chi nhiều tiền như vậy chỉ để thầu một ngọn núi, lẽ nào ăn no mà không có việc gì làm sao?

Ông ấy khoác tay nói: “Chú vẫn phải hỏi ý kiến của thôn dân, nếu hai phần ba số dân trong thôn đồng ý thì mới báo cáo cho trên trấn phê chuẩn. Thế nhưng cháu cũng đừng lo lắng, chỉ cần có tiền chia cho họ thì người dân trong thôn sẽ đồng ý thôi.”

Khương Chi mỉm cười gật đầu.

Lúc Khương Chi chuẩn bị đi thì nghe Khương Đức Hải nói: “Chú đã nghe chuyện nhà cha mẹ cháu rồi. Cháu gái à, cháu nghĩ thế nào? Hay là chú đến chỗ họ nói chuyện giúp cháu, nói tóm lại, cháu cũng đã lớn lên ở nơi này.”

Khương Chi vẫn không nhanh không chậm, sắc mặt rất ung dung: “Cũng không cần như vậy đâu ạ, chú Đức Hải không cần lo lắng chuyện này.”

Khương Đức Hải nhíu mày nhưng cũng không nói gì.

Khương Chi rời khỏi nhà Khương Đức Hải, sau đó đi đến trường tiểu học trong thôn.

Hôm nay là chủ nhật, trong trường học không có người, An Thiên Tứ và các đồng nghiệp đều đang ở trong ký túc xá soạn bài. Đột nhiên An Thiên Tứ nghe thấy một giọng nói rất trong trẻo của phụ nữ ở ngoài sân thì giật mình, mãi đến khi có một đồng nghiệp va cùi chỏ vào người anh ấy: “Mau đi đi!”

An Thiên Tứ đẩy cửa sổ ra, khi vừa nhìn An Thiên Tứ thì hai mắt cô ấy đã sáng lên.

Bạn cần đăng nhập để bình luận