Trở Về Thập Niên 80: Trở Thành Nữ Phụ Bán Con Đổi Lương Thực

Chương 550: Lợi Nhuận Khổng Lồ

Chương 550: Lợi Nhuận Khổng Lồ

Lão Lương sửng sốt một chút, sau đó vui mừng khôn xiết: “Đông Tử, anh nói thật sao? Tôi thật sự có thể đến chỗ anh làm việc à?”

Phó Đông Thăng mỉm cười, lắc đầu hỏi ngược lại: “Sao lại không thể chứ?”

Lão Lương do dự một chút rồi nói: “Tôi là người của Nhà xuất bản Văn học Nhân dân, mọi người thật sự sẽ thu nhận tôi sao?”

Nhà xuất bản Văn học Nhân dân và tác giả “Đại Thần” đã xảy ra mâu thuẫn về truyện “Anh Hùng Xạ Điêu”, người trong ngành đều biết việc này, ai cũng chê Nhà xuất bản bọn họ làm ăn lật lọng, quay lưng với hợp đồng đã ký.

Ông ấy không tin rằng “Đại Thần” lại có thể có ấn tượng tốt với người của Nhà xuất bản Văn học Nhân dân.

Phó Đông Thăng xua tay, chỉ vào mũi nói: “Tôi còn tưởng anh định nói chuyện gì chứ, nếu như anh nói như vậy, chẳng lẽ lúc trước tôi không phải là người của Nhà xuất bản Văn học Nhân dân sao? Không phải bây giờ tôi vẫn đang làm việc rất tốt hay sao? Lão đại của chúng tôi đang ở đây, anh không tin thì cứ hỏi cô ấy đi.”

Lão Lương ngượng ngùng mà xoa tay: “Tôi biết bà chủ Khương chính là ‘Đại Thần’, tác giả truyện “Anh Hùng Xạ Điêu”. Tôi cũng là một độc giả trung thành của truyện “Anh Hùng Xạ Điêu” đó, bây giờ gặp được người thật, đúng là có chút không dám nói chuyện.”

Khương Chi đang gắp đồ ăn cho mấy đứa nhỏ, cô nghe thấy lời nói của lão Lương thì mỉm cười.

Cô nhẹ nhàng tựa lưng vào ghế, lời nói, cử chỉ đều toát lên vẻ chính trực rộng rãi: “Ông không cần phải lo ngại tôi, phương châm của Nhà xuất bản Thanh Phong Du là làm tốt làm lớn làm mạnh, chỉ cần mọi người có năng lực, mặc kệ trước kia như thế nào, về sau chúng ta đều là người một nhà.

Lão Lương nghe lời này thì vô cùng cảm động.

Một số người của Nhà xuất bản Văn học Nhân dân nhìn nhau, trao nhau những ánh mắt lặng lẽ.

Sau đó cuộc nói chuyện diễn ra suôn sẻ hơn, có Phó Đông Thăng, một đồng nghiệp cũ làm cầu nói, Nhà xuất bản Thanh Phong Du đã nhận thêm một số nhân tài mới, thật trùng hợp, trong đó còn có hai người trưởng máy in ấn, lão Lương chính là một trong hai người đó

Cứ như vậy, Vân Tường có thể yên tâm gia nhập xưởng may quần áo rồi.

Một bữa cơm, cả chủ và khách đều rất vui vẻ.

Không lâu sau khi bọn họ rời khỏi tiệm cơm quốc doanh trở về, Phó Đông Thăng cầm sổ sách đến.

Nhà xuất bản mới mở được mấy ngày, thu chi hàng ngày đều được ghi chép rõ ràng, gần như mỗi ngày lợi nhuận ròng đều đạt đến ba ngàn, thậm chí bốn ngàn, hơn nữa con số này vẫn đang tiếp tục tăng lên. V I P T R U Y E N F U L L - K h o t r u y ệ n d i ch m i ễ n p h í

Lợi nhuận như vậy, gần như có thể coi là lợi nhuận khổng lồ rồi.

Đương nhiên cũng là vì thế giới này không có tiểu thuyết võ hiệp, người tiên phong luôn có thể kiếm được rất nhiều tiền.

Tổng lợi nhuận trong thời gian này là hơn ba mươi ngàn đồng, nhưng mà vì cô đã mua hai chiếc máy in và bắt đầu bán sách nên cũng chi ra một khoản tiền, bây giờ số tiền có thể dùng được trong sổ sách khoảng hai mươi ngàn đồng.

Phó Đông Thăng cười nói: “Vân Tường nói bà chủ chuẩn bị xây nhà, tôi nghĩ rằng chắc phải tốn không ít tiền, cho nên tôi đến giao tiền trước.”

Khương Chi khẽ nhếch khóe miệng, đóng sổ sách lại: “Chuyện tiền xây nhà ông không cần lo lắng đâu, đợi cuối tháng giao tiền rồi tính.”

Phó Đông Thăng hơi ngạc nhiên, ông ấy suy nghĩ một hồi cũng không nói gì, gật đầu nói: “Được, vậy đợi đến cuối tháng tôi đến giao tiền.”

Ông ấy cất sổ sách, nghĩ đến việc xây nhà, do dự nói: “Tối nay sau khi tan ca tôi sẽ đi cùng hai người đến nhà Vân Tường, cha Vân Tường là một người cứng đầu, không giống với mẹ cô ấy.”

Khương Chi hơi ngước mắt lên, trầm ngâm nhìn Phó Đông Thăng.

Cơ thể Phó Đông Thăng cứng đờ, ông ấy cười khổ nói: “Đừng nhìn tôi như vậy, tôi chỉ là lo lắng mà thôi, dù sao chúng tôi cùng nhau lớn lên, không thể bỏ mặc cô ấy được mà đúng không?”

Bạn cần đăng nhập để bình luận