Trở Về Thập Niên 80: Trở Thành Nữ Phụ Bán Con Đổi Lương Thực

Chương 947: Sự Thật

Chương 947: Sự Thật

Quan trọng hơn nữa chính là cô không muốn Thôi Tử Tiện tiếp tục ở lại nơi này, nếu để anh ấy đi khắp nơi nói lung tung sẽ không có gì tốt cho cô.

Ban đầu Vân Tường còn thấy đau lòng nhưng tâm trạng phức tạp của bà ấy đã bị Khương Chi quấy nhiễu như thế nên trong thoáng chốc bà ấy cũng dở khóc dở cười.

Vân Tường gật đầu nói: “Đúng là rất bình thường. Bà chủ và đồng chí Thôi rất giống như, hai người đều cực kỳ ưu tú, cậu ấy thích bà chủ đúng là chuyện bình thường.”

Khương Chi nhìn thoáng qua bà ấy: “Nghe giọng điệu của bà thế này, dường như bà đã buông bỏ được rồi.”

Vân Tường lắc đầu, cụ thể thế nào cũng chỉ tự mình biết, Vân Tường bình tĩnh nói: “Vốn dĩ đây là vấn đề của riêng tôi, biết cậu ấy không thích thì tất nhiên tôi cũng không truy hỏi, căn bản không có cách nào nắm bắt được thì làm sao gọi là buông bỏ?”

Khương Chi gật đầu, khen ngợi bà ấy một câu: “Có bản lĩnh!”

Chỉ cần Vân Tường không phải một người não tàn trong yêu đương, bà ấy cẩn thận, chăm chú vào sự nghiệp thì việc bà ấy gặt hái được thành tựu chỉ là vấn đề thời gian, mà Khương Chi cũng không cần thiết phải nhắc lại chuyện yêu đơn phương khổ sở, không được đáp lại của nhân viên nữa.

“Tôi đã nói rõ rồi, bà chủ tuyệt đối đừng giận tôi.” Vân Tường nói.

Bà ấy chỉ sợ trong lúc mình mê muội dẫn Thôi Tử Tiện đến trấn Đại Danh này sẽ gây ra tai họa gì đó cho bà chủ.

Khương Chi không nói gì, chỉ nói: “Bà trở về đi!”

Khương Chi cảm thấy mình biết chuyện Thôi Tử Tiện đến thế giới này càng sớm càng tốt, vẫn tốt hơn là không biết gì.

Sau khi Vân Tường rời đi, Khương Chi cũng ra ngoài tìm một nơi chuyên bán cây giống, cô muốn mua một ít cây giống như hạch đào, anh đào, nho, còn cố ý dặn ông chủ giao hàng đến nhà xuất bản.

Từ lần đưa lâm sản đến đây và cần nơi cất giữ thì sau này Khương Chi đã cố ý dành ra một căn phòng chuyên chứa những vật này.

Cây giống được xếp thành hàng trong phòng trống, đợi ông chủ cửa hàng cây giống rời đi rồi, Khương Chi mới lên thương thành trong hệ thống, mua thêm một ít, rồi trộn lẫn vào trong này, chỉ cần chờ đến ngày mai A Đạt lái xe đến, chuyển mớ cây giống này về núi trồng là được.

Cứ như vậy, không cần đến mấy năm nữa thì núi Chi Tử lại tiếp tục mang đến lợi ích ổn định cho cô rồi.

Còn về phần trái cây, có thể dùng chế biến bánh mứt, trái cây hộp, đồ uống, rượu trái cây… Tóm lại có rất nhiều tác dụng, cho dù bán với giá cả phải chăng thì trong ba mươi năm vẫn đủ để cô kiếm lời đầy bồn đầy bát.

Đây là một vụ mua bán một vốn bốn lời, chẳng qua hiện tại có rất ít người nhìn thấy tiềm năng của vụ mua bán này mang lại.



Hôm sau, trời còn tờ mờ sáng thì A Đạt đã lái xe đỗ trước cửa nhà xuất bản.

Mạnh Lam luôn thức dậy rất sớm, trước khi Khương Chi và Tiểu Ngự thức dậy thì anh ấy đã chuyển hết số cây giống lên xe rồi.

Mạnh Lam và A Đạt siêng năng xử lý chuyện chính nhanh chóng như thế khiến Khương Chi hơi ngại, vì vậy cô chỉ có thể nấu bữa sáng cho hai người họ mà bảy tỏ lòng biết ơn, nhờ vậy mà mới sáng sớm Mạnh Lam và A Đạt đã ăn no căng bụng.

Khương Chi lại dặn dò mấy câu về cây giống, A Đạt gật đầu, “vâng” một tiếng rồi hứng thú bừng bừng mà lái xe quay về thôn Khương Gia.

Trong lúc Tiểu Ngự ăn sáng, ánh mắt của cậu nhóc vẫn không ngừng thúc giục nhìn về phía Khương Chi, ý nghĩa trong đó rất rõ ràng: Mẹ, bao giờ chúng ta đến huyện Thấm gặp lão Cận?

Khương Chi cũng không khiến cậu nhóc thất vọng, nên ăn sáng xong, họ đã lên xe đến huyện Thấm.

Chỉ là trên đường đi họ còn ghé vào Lan Hương.

Cô chuẩn bị dẫn Cận Giai Giai cùng đến huyện Thấm gặp Cận Phong Sa, đồng thời cũng cố gắng tìm hiểu sự thật trong chuyện này.

Bạn cần đăng nhập để bình luận