Trở Về Thập Niên 80: Trở Thành Nữ Phụ Bán Con Đổi Lương Thực

Chương 242: Không Còn Sau Này Nữa

Chương 242: Không Còn Sau Này Nữa

Trương Anh Tử ngẩng đầu, bắt gặp ánh mắt kia của cô thì cô ấy có cảm giác như có một miếng bông gòn nhét vào cổ họng vậy, chua chát khó chịu.

Trong khoảng thời gian ở bên nhau này, cô ấy đã coi chị Khương như chị gái ruột của mình, nhưng cô ấy không ngờ rằng hai người họ sẽ đi đến bước đường này, trong lòng của gia đình cô ấy đầy rẫy những mưu mô, chị Khương tương kế tựu kế để trả đũa lại họ, cô ấy bị kẹt ở giữa không biết phải làm thế nào.

Sau này, có lẽ là sẽ không còn chuyện sau này nữa rồi?

Sắc mặt của Trương Anh Tử trông càng hốc hác hơn khi nghĩ đến bản thiết kế quần áo còn đang dang dở của mình.

Dương Nghị cũng không để cho cô ấy có quá nhiều thời gian để lo âu, lạnh lùng nói: “Trương Anh Tử, số tiền này rốt cuộc là của ai?”

Trương Anh Tử sửng sốt, đưa mắt nhìn về chiếc ba lô màu đen ở trên bàn, ánh mắt chợt trở lên đầy hận thù, nguyên nhân của tất cả những chuyện này không phải đều bởi vì tiền sao?

Dương Nghị thấy dáng vẻ hung dữ của cô ấy, không khỏi mắng: “Trương Anh Tử! Thẳng thắn thì khoan hồng, kháng cự thì nghiêm trị!”

Trương Anh Tử đột nhiên ngẩng đầu nhìn về phía Khương Chi, khóe miệng khẽ giật giật, trong mắt hiện lên sự giãy giụa.

Ở trong phòng, khi cảnh sát thẩm vấn cô ấy, cô ấy cũng nghe thấy giọng nói của bà ngoại và các dâu cả la hét cùng trách móc, chuyện này liên quan đến gia đình của cô ấy, liên quan đến mẹ và em gái của cô ấy, cô ấy nên nói thế nào đây?

Đầu của cô ấy cúi càng ngày càng thấp, cuối cùng trước ánh mắt thiếu kiên nhẫn của mọi người, cô ấy lí nhí mở miệng nói: “Là của bà nội tôi.”

Những lời này vừa nói ra, trong lòng Trương Anh Tử đột nhiên cảm thấy thoải mái.

Tuy nhiên, điều khiến cô ấy nhớ nhất là những ngày tháng khi ở bệnh viện, Khương Chi cười nói sẽ đưa cô ấy đến trường, hai người vui vẻ trò chuyện về nhà máy may, cùng tiểu Diệu và tiểu Qua chơi đan dây, cùng nhau ngồi bên mép giường ăn những món ăn ngon…….

Cùng với……

Trương Anh Tử rũ mắt, nhìn vào chiếc áo khoác thêu hoa màu vàng cô ấy đang mặc, đôi mắt đột nhiên đau như bị kim chích, khóe mắt đỏ bừng, nước mắt rơi lã chã, rơi xuống áo khoác, làm ướt cả một vùng rộng lớn.

Cô ấy không muốn.

Cô ấy thật sự không muốn làm như vậy.

Khương Chi còn chưa kịp nói gì, Phó Đông Thăng đã tức giận nói: “Tại sao cháu còn nhỏ như vậy đã biết nói dối rồi?”

Ông ấy đã gặp cô bé này khi đến bệnh viện thăm Tiểu Diệu, cũng thấy Khương Chi đã chăm sóc cô bé tốt như thế nào, khi đó ông ấy thấy tính cách cô bé vui vẻ hoạt bát, nhưng bây giờ lại không ngờ được cô bé này lại là người vô kỉ luật như vậy, hóa ra lại là một con sói mắt trắng vô ơn!

Toàn thân Trương Anh Tử run rẩy, không dám ngẩng đầu, cũng không dám cãi lại.

Dương Nghị đẩy cô ấy một cái: “Quay về đi.”

Trương Anh Tử bị cảnh sát đưa ra khỏi phòng thẩm vấn.

“Số tiền này tạm thời để ở đây đi.” Vẻ mặt của Khương Chi vẫn bình tĩnh như cũ, không có chút cảm xúc nào.

Cô nói: “Vậy tôi có thể đi rồi sao?”

“Tất nhiên là được rồi.”

Khương Chi và Phó Đông Thăng rời khỏi đồn cảnh sát, trước khi rời đi còn mượn chai nước ấm của cảnh sát để lau vết máu trên quần áo, mặc dù trông hơi bẩn, nhưng cũng không đáng sợ như lúc còn hiện trường gây án nữa.

Hai người mới ra khỏi cửa cục không lâu, Dương Nghị đã đuổi theo đằng sau.

Anh ta đã cởi đồng phục cảnh sát, thay quần áo thường ngày.

Dương Nghị mím đôi môi đầy đặn của mình, dường như có chút xấu hổ, nhưng vẫn làm đúng chức trách của mình nói chuyện: “À, trong khoảng thời gian này có lẽ tôi cần phải đi theo cô, nhưng cô đừng lo, tôi sẽ không can thiệp vào cuộc sống bình thường của cô đâu.”

Khương Chi lạnh nhạt ngước nhìn anh ta một cái, không nói gì.

Bạn cần đăng nhập để bình luận