Trở Về Thập Niên 80: Trở Thành Nữ Phụ Bán Con Đổi Lương Thực

Chương 794: Bữa Sáng Ngon Lành

Chương 794: Bữa Sáng Ngon Lành

Hôm sau, Khương Chi nhìn nóc nhà rồi thở dài, sau đó xoa nhẹ vòng eo nhức mỏi của mình. Thật sự là tự làm bậy không thể sống. 

Sở Khác đang ngồi ở nhà ăn uống sữa bò, nhìn thấy nét mặt “tươi tỉnh rạng rỡ” “tràn đầy năng lượng” của Thi Liên Chu đi từ phòng ngủ ra thì trong lòng chợt sinh ra cảm giác buồn bực. Thật sự khiến người nhìn chướng mắt.

Sở Khác trợn mắt nhìn Thi Liên Chu, mỉm cười nói: “Có vợ cũng thật tốt.”

Nhưng thật ra Thi Liên Chu không để ý đến sự châm chọc mỉa mai trong lời nói của anh ấy, giọng điệu nghiêm túc: “Đúng vậy.”

Lúc này, hai mắt Sở Khác hận không thể liếc xếch lên tận trời.

Lúc Khương Chi đứng dậy đi ra thì nhìn thấy Sở Khác với Thi Liên Chu đang ăn bánh mì và uống sữa. Hai người ngồi đối diện với nhau nhưng bầu không khí lại rất xấu hổ. Nếu ánh mắt có thể giết người thì ánh mắt Sở Khác chắc chắn đã giết chết Thi Liên Chu rồi.

Khương Chi cũng không hỏi nhiều, vừa đi vào bếp vừa nói: “Ăn như này không được, để em nướng cái bánh và nấu thêm nồi cháo.”

“Từ lâu đã nghe nói tay nghề của chị dâu nhỏ rất tốt nhưng em vẫn chưa có cơ hội nếm thử. Chà. Hôm nay là một ngày thật may mắn.” Sở Khác lập tức vứt bỏ cái bánh mì đã ăn được một nửa trong tay, ra sức vỗ mông ngựa và ngước mắt trông chờ nhìn chằm chằm vào trong phòng bếp.

Sắc mặt Thi Liên Chu có chút không vui, nhíu mày nói: “Vết thương của em.”

Khương Chi khẽ xua tay, tức giận nói: “Không có gì nghiêm trọng.”

Tối hôm qua bị hành giống như làm bánh rán, lăn qua lộn lại mấy tiếng đồng hồ nhưng cũng không thấy anh kiềm chế. Vậy mà bây giờ anh lại cảm thấy đau lòng ư?

Thi Liên Chu nhận thấy sự tức giận trong lời nói của cô nên môi mím chặt lại. [ v i p t r u y e n f u L L . n e t - k h o t r u y ệ n d ị c h m i ễ n p h í ]

Sở Khác hiếm khi nhìn thấy Thi Liên Chu bất lực thì lập tức cười đến mức chỉ thấy răng không thấy mắt, mọi buồn bực của buổi sáng cũng không còn nữa.

Rất nhanh Khương Chi đã chuẩn bị xong bữa sáng nóng hổi, mùi bánh xèo thơm tỏa khắp mọi nơi. Mỗi chiếc bánh đều có nhân trứng gà, dưa leo và rau xà lách, còn rưới thêm sốt cà chua, gói gọn gàng đặt ở trên đĩa.

Cháo kê bí đỏ này nhìn thấy rõ ràng từng hạt, thơm ngon, đặc sệt lại tốt cho dạ dày.

Khương Chi đưa cháo cho Thi Liên Chu, nhẹ giọng nói: “Dạ dày anh không tốt nên uống thêm cháo đi.”

Ánh mắt Sở Khác phức tạp nhìn hai người, chỉ cảm thấy bữa sáng có hương thơm ngào ngạt cũng không ăn ngon miệng nữa, loại cảm giác này rất khó để mô tả.

Nếu anh ấy sống đến bốn mươi năm sau thì có lẽ sẽ biết trong tiểu thuyết gọi cái này là “Cơm chó” rồi.

Thi Liên Chu gật đầu, ăn cháo đặc, khẩu vị đã tăng lên rất nhiều.

Sở Khác im lặng một lát, cảm thấy hành gì thì cũng đều không thể hành dạ dày của mình. Anh ấy cầm bánh lên cắn từng miếng lớn. Mới ăn được mấy miếng thì đôi mắt của anh ấy đã sáng lên.

Anh ấy ăn ngấu nghiến hai cái bánh liên tiếp, rồi uống thêm hơn nửa bát cháo mới mơ hồ nói: “Chị dâu nhỏ, tay nghề của cô thật là tuyệt! Ăn rất ngon. Khi nào cô mới chuyển đến Bắc Kinh sống chứ? Tôi có thể đến đó ăn cơm mỗi ngày được không?”

Thi Liên Chu ngước mắt lên, giọng nói giống như chứa đầy gió lạnh: “Ăn cũng không ngăn được miệng của cậu!”

Sở Khác khẽ rụt cổ, nhỏ giọng lẩm bẩm một câu: “Keo kiệt!”

Bạn cần đăng nhập để bình luận