Trở Về Thập Niên 80: Trở Thành Nữ Phụ Bán Con Đổi Lương Thực

Chương 430: Đổi Hộ Khẩu

Chương 430: Đổi Hộ Khẩu

Cao Linh nhìn thấy Khương Chi đi ra, cô ta giống như sống lại vậy, lại một lần nữa nở nụ cười cứng đờ, cô ta tùy ý cầm thiệp mời đám cưới Trương Nhân mới đưa cho mình, rồi lại vội vàng lấy một phần văn kiện ra từ trong cặp.

Cô ta trịnh trọng nói: “Đồng chí Khương, cô xem văn kiện này đi, đây là thành ý của nhà xuất bản chúng tôi!”

Trương Nhân nhìn Khương Chi, trên mặt cô ta không có oán hận, cũng không có thù hằn, nhưng mà sắc mặt của cô ta vẫn hơi tái nhợt, cô ta dùng sức cắn chặt môi không nói gì, nhưng trong lòng lại giống như nuốt một miếng hoàng liên vậy.

Cho dù là lúc nào, chỉ cần có Khương Chi xuất hiện thì cô ta vẫn luôn là người bị phớt lờ.

Lúc trước là Thi Liên Chu, bây giờ là Cao Linh.

Khương Chi không có tâm trạng đoán người khác đang nghĩ gì, cô thờ ơ nhìn Cao Linh, lạnh lùng nói: “Tổng biên tập Cao, tôi cho rằng lần trước chúng ta đã xé rách da mặt rồi mà, hay là nói, mấy người vì để kiếm tiềm mà đã không còn để ý đến lớp da mặt bị xé rách đó nữa?”

Nghe lời nói sắc bén của cô, Cao Linh xấu hổ, mặt cô ta nóng bừng.

Cô ta ôm chặt chiếc cặp và giỏ trái cây, giọng nói của cô ta vô thức tràn ngập oán giận: “Đồng chí Khương, trên đời không có kẻ thù vĩnh viễn, chỉ khi cô chọn lựa chúng tôi thì mới có thể có được lợi ích mà đúng không? Chúng ta đôi bên cùng có lợi, cô nhìn bản hợp đồng này đi, tôi tin rằng cô sẽ cảm thấy hài lòng.”

Lần này Sử Văn Học đã dùng hết vốn liếng, anh ta không những viết hợp đồng chia 4-6 như lúc trước, mà còn không đòi lại hai ngàn đồng tiền bồi thường Khương Chi có được khi kiện bọn họ, điều này đồng nghĩa với chuyện Khương Chi bỗng dưng có được hai ngàn đồng đó!

Khương Chi cười lạnh: “Vẫn còn chưa xong nữa à?”

Sắc mặt Cao Linh thật sự rất khó coi, cô ta không thể chịu đựng được nữa, nhịn một cục tức mà cầm đồ vội vàng rời khỏi bệnh viện, còn không không kịp chào hỏi Trương Nhân, người đang ngại ngùng đứng bên cạnh một tiếng.

Trên mặt đất, chỉ còn lại một một tấm thiệp mời màu đỏ.

Hóa ra Cao Linh đi quá vội, nên đã đánh rơi tấm thiệp mời.

Hai mắt Trương Nhân lóe lên, môi run run, cô ta ngồi xổm xuống nhặt tấm thiệp mời đám cưới dưới đất lên, sau đó nhẹ nhàng phủi bụi trên đó, lúc cô ta nhìn Khương Chi thì sắc mặt tái nhợt, cô ta siết chặt thiệp mời, cuối cùng cong lưng cúi đầu, quay người rời đi.

Mặc dù Trương Nhân không còn nhớ thương người đàn ông lạnh lùng, tàn nhẫn kia nữa, nhưng cô ta vẫn không thể nào giữ bình tĩnh khi đối mặt với “tình địch” ngày xưa của mình.

Khương Chi tùy ý thu hồi ánh mắt, cô đi đến phòng chứa nước.

Bởi vì ngày mai còn phải trở về trấn Đại Danh, cho nên sau khi cô tắm rửa cho Tiểu Diệu và Tiểu Qua xong, ba mẹ con liền đi ngủ sớm.

...

Sáng sớm, mặt trời dần dần lên cao, mấy chú chim nhỏ hót líu lo trong khu rừng không mấy rậm rạp.

Khương Chi vẫn dậy sớm chạy bộ buổi sáng như thường lệ, sau đó mua bữa sáng đem về phòng.

Hai cậu bé rất phấn khích khi biết hôm nay bọn họ sẽ trở về trấn Đại Danh, mà Khương Chi cũng đã hứa với hai cậu bé rằng ba mẹ con sẽ ngồi xe bò về thôn Khương gia một chuyến, hai anh em Tiểu Qua được sinh ra và lớn lên ở thôn Khương gia, cho nên hai cậu bé luôn có một cảm giác đặc biệt dành cho nơi đó.

Khương Chi lại thuê một chiếc taxi, bao cả đi lẫn về.

Có kinh nghiệm lần trước, lần này ba mẹ con cảm thấy hành trình nhanh hơn.

Tiểu Diệu và Tiểu Qua không ngừng trò chuyện trên đường đi, không lâu sau, xe dừng lại ở trấn Đại Danh.

“Mẹ, chúng ta đi đâu vậy?” Tiểu Qua vừa ló đầu ra nhìn chiếc xe ba bánh bán đồ trên lề đường, vừa mở miệng hỏi.

Lông mày Khương Chi giãn ra, một nụ cười hiện trên môi: “Đi đăng ký hộ khẩu!”

“Đăng ký hộ khẩu?” Nghe thấy lời này, khuôn mặt nhỏ bé của Tiểu Diệu lập tức trở nên ngạc nhiên.

Bạn cần đăng nhập để bình luận