Trở Về Thập Niên 80: Trở Thành Nữ Phụ Bán Con Đổi Lương Thực

Chương 464: Hóng Chuyện

Chương 464: Hóng Chuyện

Cố Tuyển nhìn chằm chằm Thi Liên Chu, một lúc lâu sau, anh ấy cảm thấy ngạc nhiên mà thốt lên: “Khương Chi? Không phải là cô gái Khương Chi mà tôi biết đó chứ?”

Khóe môi Thi Liên Chu giật giật, anh liếc Cố Tuyển một cái.

Ánh mắt đó muốn có bao nhiêu sỉ nhục thì có bấy nhiêu sỉ nhục.

Cố Tuyển hít ngược một ngụm khí lạnh, ngón tay run run chỉ vào điện thoại: Cậu, cậu đừng nói với tôi rằng người vừa gọi điện đến là Khương Chi! Cậu và cô ấy ở chung một chỗ từ khi nào vậy?”

“Lúc trước khi chúng ta ở thôn Khương gia, tôi cũng không nhìn ra hai người có vấn đề! Có phải lần trước cậu về trấn Đại Danh quay phim điện ảnh lại gặp Khương Chi rồi không? Nói cho tôi biết, hai người quen nhau như thế nào?”

“Thi Liên Chu, cậu có thể đừng làm bình hồ lô bị cưa miệng nữa không? Mau nói cho tôi biết đi!”

Cố Tuyển suy đoán đủ kiểu, lòng hiếu kỳ của anh ấy đã bị ngọn lửa nhiều chuyện chiên chín rồi.

Thi Liên Chu lười để ý đến Cố Tuyển, anh cầm áo khoác đi ra ngoài.

“Này! Đợi tôi với! Thi Liên Chu, chuyện này cậu phải nói rõ ràng với tôi mới được!” Cố Tuyển vừa giậm chân vừa đuổi theo, luống cuống tay chân.

...

Trấn Đại Danh.

Khương Chi cúp điện thoại không bao lâu thì Thi Ninh Chu đi vào văn phòng.

Anh ấy cười nói: “Lão ngũ đến Hồng Kông rồi à?”

Khương Chi gật đầu, cô đột nhiên nghĩ đến điều gì đó, cau mày nói: “Đến Hồng Kông có phiền phức lắm không?”

Cô chợt nhận ra rằng bây giờ Hồng Kông vẫn chưa quay trở lại với tổ quốc, mà vẫn còn đang nằm dưới sự thống trị của thực dân Anh, người Đại Lục muốn đến Hồng Kông một chuyến, có lẽ cũng không phải là chuyện dễ dàng.

Thời Ninh Chu trầm tư nói: “Em muốn đến Hồng Kông à?”

“Cẩu Tử ở Hồng Kông.” Khương Chi trực tiếp đưa ra lý do.

“Chuyện này không khó, người bình thường cũng có thể đến Hồng Kông, nhưng thời gian xử lý giấy thông hành sẽ lâu hơn, tôi sẽ xử lý chuyện này.” Thật ra Thi Ninh Chu khá bình tĩnh, xem ra chuyện này đối với anh ấy mà nói cũng không khó cho lắm.

Khương Chi một lần nữa cảm khái giá sự quan trọng của ba chữ “có quan hệ”.

Đời trước, cô thường xuyên đi lại giữa Hồng Kông và Đại Lục, chuyện đó quá sức thuận lợi, khiến sau khi cô đến đây lại quên mất tình cảnh ở niên đại này.

“Em đợi ở đây một lát đi, tôi đi xin giúp em.” Thi Ninh Chu nói.

Khương Chi gật đầu, khách sáo nói: “Cám ơn.”

Thi Ninh Chu xua tay, anh ấy mỉm cười bước ra ngoài.

Khương Chi thở phào nhẹ nhõm, xem ra chuyến này cô chỉ có thể đến Hồng Kông một mình mà thôi, mặc dù chuyện này khá đơn giản với Thi Ninh Chu, nhưng cô lại không phải người thích làm phiền người khác, cũng không tiện dẫn thêm một người nữa đi cửa sau.

Không biết qua bao lâu, Thi Ninh Chu đã trở lại.

Anh ấy nhìn Khương Chi một, một lần nữa cảm khái địa vị của cô trong lòng Thi Liên Chu, anh ấy cười khổ nói: “Lão ngũ hành động quá nhanh, tôi cũng không cần phải làm gì cả.”

Khương Chi hơi nhướng mày nhưng không nói gì.

Thi Ninh Châu nói: “Ngày mai em cứ đến thẳng sân bay tỉnh Thanh, sẽ có người đợi em ở đó.”

“Cảm ơn anh rất nhiều.” Lông mày của Khương Chi giãn ra, cô nói cảm ơn.

Thi Ninh Chu mỉm cười, vẻ mặt ôn hòa nói: “Anh càng muốn nghe em gọi một tiếng “anh hai” hơn.”

Khương Chi hơi ngẩn người.

Thi Ninh Chu và Thi Liên Chu có nét mặt giống nhau, nhưng khí chất lại hoàn toàn khác nhau.

Cô nhớ đến Thi Liên Chu, khóe môi cong lên, nói: “Anh hai Thi.”

Thi Ninh Chu cười: “Ha ha, vậy mới đúng chứ. Em về đi, anh bảo người đưa em về.”

Khương Chi uyển chuyển từ chối: “Không cần đâu, cảm ơn anh hai, em vẫn còn có chuyện phải làm, lát nữa em ngồi xe về được rồi.”

Thi Ninh Chu cũng không nói thêm gì nữa, anh ấy tiễn cô đi ra khỏi ủy ban thị trấn, nhìn cô đi xa rồi mới xoay người vào trong.

Khương Chi đi thẳng đến nhà xuất bản.

Bạn cần đăng nhập để bình luận