Trở Về Thập Niên 80: Trở Thành Nữ Phụ Bán Con Đổi Lương Thực

Chương 689: Phải Làm Sao?

Chương 689: Phải Làm Sao?

Anh ta hừ lạnh: “Mấy đứa nhỏ đều là bạn cùng lớp, ‘mượn’ đồ chơi để chơi một chút mà cũng không cho, còn đánh bạn, thằng nhóc không nói đạo lý như mày nên nghỉ học đi!”

Bây giờ người đàn ông hung dữ cũng không muốn biết thân phận của Thi Liên Chu là gì nữa, nếu đối phương không cho anh ta mặt mũi, vậy thì anh ta cũng không cần phải dùng mặt nóng để áp lên cái mông lạnh của Thi Liên Chu.

Thi Liên Chu giơ tay kéo Tiểu Ngự, vẻ mặt bình tĩnh nhìn người đàn ông hung dữ: “Không phải muốn tới cục cảnh sát sao? Đi thôi.”

Người đàn ông hung dữ sửng sốt trong giây lát, nhìn thấy Thi Liên Chu chuẩn bị bước ra khỏi phòng học thì ánh mắt lóe lên vài cái, anh ta ôm con trai chạy ra ngoài, vừa chạy vừa hét: “Lần này thôi vậy, lần sau, tôi sẽ khiến mấy đứa nhỏ này nghỉ học!”

Thi Liên Chu nhìn bóng lưng của người đàn ông hung dữ kia với vẻ mặt bình tĩnh, anh hơi nheo mắt lại.

Tiểu Ngự nhìn đôi bàn tay to mảnh khảnh bao trùm bàn tay nhỏ bé của mình thì cậu bé không nhịn được mà nhếch mép cười.

Nhưng khi Thi Liên Chu rũ mắt nhìn sang, cậu bé nhanh chóng thu lại nụ cười trên môi, làm ra vẻ khinh thường rồi rút tay rồi, vênh váo bước về phòng học.

Thi Liên Chu không quan tâm, quay lại ngồi xuống.

Một hồi tai bay vạ gió không thể hiểu được cứ vậy mà kết thúc, cô giáo Vương cũng hơi choáng váng.

“Cô giáo, tiếp tục đi.” Khương Chi đưa tay kéo Thi Liên Chu.

Thi Liên Chu nheo mắt nhìn bàn tay hai người đan vào nhau, sau đó anh lật tay nắm ngược lại.

Cô giáo Vương hoàn hồn mỉm cười nói: “Tôi có một số câu hỏi muốn hỏi mấy đồng chí phụ huynh, hôi hy vọng mọi người nhiệt tình trả lời các câu hỏi, vậy thì con cái của mọi người có thể giành được kẹo trái cây phủ đường mới nhất do xưởng đường sản xuất.”

“Kẹo trái cây phủ đường sao?” Tiểu Qua thấy chuyện đã giải quyết xong, cậu bé lại trở nên hưng phấn.

Khi nhắc đến lớp kẹo đường, cậu bé liếm đôi môi nhỏ nhắn của mình với vẻ mặt thèm thuồng.

“Chỉ biết ăn thôi.” Tiểu Diệu ngẩng đầu lên từ quyển sách, nhìn Tiểu Qua tỏ ra tham ăn thì cậu bé không nhịn được mà chê cười một câu.

“Ăn có gì không tốt sao? Con nghĩ đồ ăn là tốt nhất, có phải không mẹ?” Đôi mắt Tiểu Qua sáng lên, đôi mắt lấp lánh nhìn Khương Chi, cậu bé thích mẹ nhất.

Khương Chi khẽ cười xoa đầu cậu bé rồi nhìn Thi Liên Chu, người đang có vẻ mặt hờ hững.

Cô nói: “Con muốn ăn kẹo đường à, mẹ nói ba trả lời câu hỏi, giúp con thắng kẹo đường được không?”

Thi Liên Chu hơi ngừng lại, anh ngước mắt nhìn Khương Chi.

Khương Chi dời mắt đi, cố ý không nhìn anh, khóe miệng nhếch lên độ cong nửa vòng cung.

“Các đồng chí phụ huynh, trong trường có rất nhiều trẻ em, thường xuyên xảy ra các loại tai nạn. Tôi muốn hỏi các đồng chí, nếu như các đồng chí phát hiện có chuyện tương tự như chuyện của Khương Nam Ngự vừa nãy, thì các đồng chí sẽ giải quyết thế nào?” Cô giáo Vương hỏi với giọng hơi nặng nề.

Nếu không phải hôm nay họp phụ huynh, có lẽ cô ấy sẽ không thể bảo vệ được đứa nhỏ Khương Nam Ngự rồi.

Là một giáo viên, vừa nãy cô ấy bị dọa sợ không nhẹ, nhất thời trong lòng hơi áy náy.

Chủ đề đầu tiên của ngày hôm nay, cô ấy muốn nói chuyện với mọi người về cách giải quyết loại vấn đề này, bởi vì mọi người không bao giờ có thể đoán trước được, chuyện tương tự có xảy ra hay không, nếu xảy ra thì bọn họ nên làm gì?

Các bậc phụ huynh nhìn nhau, không ai giơ tay.

Mấy bạn nhỏ không dám nói lời nào, rõ ràng đều bị trò cười lúc nãy dọa sợ rồi, lúc này còn chưa kịp hoàn hồn.

Trong lòng những người phụ huynh hiểu rất rõ, người bình thường đối đầu với người có tiền thì chỉ có thể chịu thiệt mà thôi.

Nếu thật sự xảy chuyện như vậy thì phải làm sao đây?

Bạn cần đăng nhập để bình luận