Trở Về Thập Niên 80: Trở Thành Nữ Phụ Bán Con Đổi Lương Thực

Chương 902: Tôi Chỉ Tự Cứu Mình

Chương 902: Tôi Chỉ Tự Cứu Mình

Trước giờ bọn chúng bán mạng thay người cũng chỉ muốn kiếm tiền, sau cùng phân chia đến tay chỉ là một con số nhỏ như nước cháo loãng, thế nhưng bây giờ đại ca đã bị bắt, nói không chừng sau này sẽ phải ngồi tù, sẽ không ai quản thúc bọn chúng nữa, có thể cầm nhiều tiền thế này chẳng phải càng có lợi cho bọn chúng sao?

Vốn dĩ đây là trận “rửa tay” nhưng giết người rồi thì còn rửa tay thế nào?

Bọn chúng chỉ cần tiền.

Sau khi nghĩ thông suốt gốc rạ trong này, bọn cướp trong hội trường rầm rầm rút lui, trong chốc lát sau đã không còn tiếng động nào nữa.

Hai mắt tên cầm đầu đỏ ngầu, vì bị hơi cay kích thích mà đau đớn không thôi, một đám đàn em lại cầm tiền chạy, vứt bỏ hắn ở lại, cảm giác này khó chịu biết bao, rất lâu sau đó hắn mới hung hãn, tàn nhẫn nói ra một câu: “Một đám khốn kiếp!”

Khương Chi trào phúng nhìn hắn, cô nói với Yến Linh đang run rẩy: “Mang dây thừng đến đây! Gọi người khóa cửa hội trường lại, trước khi cảnh sát đến đây thì không được mở ra.”

Tốt xấu gì Yến Linh cũng đã từng có kinh nghiệm, cộng thêm Khương Chi cứu được nhiều người như vậy nên cô ấy cũng không dám nói thêm điều gì, chỉ liên tục gật đầu, tự mình đi làm.

Yến Linh mang dây thừng ra, Khương Chi đạp mạnh vào phía sau đầu gối của tên cầm đầu, khi hắn đã quỳ xuống rồi, cô mới nhanh nhẹn trói chặt hai tay hắn ra sau lưng, tiếp tục trói gô hắn lại thành một cái bánh ú mới phủi hai tay mình.

Cô lấy hết súng liên thanh, súng lục trên người tên cầm đầu, thuận tay cầm lấy mà không để bất kỳ ai chạm vào.

Dưới tình huống này, phải cầm vũ khí có lực sát thương thế này đặt trên tay mình thì mới yên tâm, nhất là không được để chúng rơi vào tay tên Ân Đình.

Nghĩ đến đây, cô cũng quay đầu nhìn Ân Đình.

Trái lại tên Ân Đình này giống như không hề cảm thấy may mắn khi vừa thoát được một kiếp, mà trái lại hắn vẫn thản nhiên ngồi xuống, bên cạnh hắn là cái xác đã lạnh buốt của trợ lý. Tên này không những biến thái mà tâm lý hắn cũng rất cứng rắn.

Nếu người trợ lý này không vì hắn thì đã không chết như thế, vậy mà hắn vẫn có thể ngả ngớn, giống như cái xác bên cạnh mình chỉ là xác chết của một con mèo, con chó.

Ân Đình phát hiện ánh mắt của Khương Chi, hắn giương mắt nhìn sang, trên mặt còn lộ ra nụ cười quái gở.

Khương Chi nhíu mày, cầm súng đi đến một bên, váy dài bất tiện nên Khương Chi dứt khoát cúi người, xé rách chiếc váy lên đến ngang đùi, làm lộ ra đôi chân dài thẳng tắp, xinh đẹp, sau đó lại lấy vải rách buộc mái tóc dài lên, cả người toát lên vẻ già dặn, giàu kinh nghiệm.

Một loạt các động tác của cô lại rơi vào mắt Ân Đình, khiến đáy mắt hắn lộ ý cười thoáng qua.

Sau khi Triệu Cam Đường bình tĩnh lại, cô ấy chạy đến phía sau Khương Chi, cảm kích nói: “A Chi, may mắn có cô ở đây, cô lại cứu tôi một lần nữa! Có cô thật sự quá tốt!”

Khương Chi lắc đầu, cô không tranh công, chỉ khẽ nói: “Tôi chỉ tự cứu mình.”

Nói đến đây, Khương Chi cũng cạn lời.

Từ khi cô bước vào thế giới này, giống như cô vẫn thường xuyên đối đầu với súng ống, thỉnh thoảng lại phải va chạm một lần. Xem ra muốn tồn tại ở thế giới này vẫn phải xem số phận có may mắn không, chỉ cần không cẩn thận thì cái mạng nhỏ có thể sẽ mất ngay bất kỳ lúc nào.

Hôm nay cô cũng may mắn, may mà đời trước cô chưa từng lười biếng, cả ngày chỉ nằm trong ổ làm cá ướp muối, nếu không đến thế giới này cô đã chết biết bao lần rồi.

Triệu Cam Đường mê mẫn nhìn Khương Chi, sùng bái nói: “A Chi, cô thật sự quá tài giỏi! Làm thế nào mà cái gì cô cũng biết thế?”

Bạn cần đăng nhập để bình luận