Trở Về Thập Niên 80: Trở Thành Nữ Phụ Bán Con Đổi Lương Thực

Chương 945: Không Thể

Chương 945: Không Thể

Sau khi Khương Chi bước ra, cô giao lại khế đất cho Cận Giai Giai mà không có ý định muốn nói chuyện phiếm nên quay người đi vào trong.

Thế nhưng không biết ma xui quỷ khiến thế nào Cận Giai Giai lại hỏi: “Đồng chí Khương, vì sao cô không hỏi tôi chuyện của Cận Phong Sa?”

Khương Chi quay đầu, đánh giá Cận Giai Giai: “Những gì tôi biết thì đều đã biết rồi nên không còn gì muốn hỏi nữa.”

“Vậy sao?” Cận Giai Giai nhỏ giọng nỉ non một câu, ánh mắt lại cực kỳ bi thương.

“Lẽ nào lại có bí ẩn gì trong này?” Khương Chi quay người, không nhanh không chậm lên tiếng hỏi.

Cận Giai Giai cúi thấp đầu, giống như chết lặng: “Không có bí ẩn gì cả.”

Nói xong, Cận Giai Giai đã quay người bỏ đi.

Khương Chi im lặng nhìn theo bóng lưng của cô ấy, sau đó mới quay người đi vào nhà xuất bản.

Khương Chi vẫn chưa đợi được Vân Tường, mà Tiểu Ngự đến trễ hơn cô hai ngày cũng đã trở lại trấn Đại Danh.

“Mẹ!” Tiểu Ngự ôm cổ Khương Chi, khóc khàn cả giọng, đôi mắt sưng to như hạch đào, có thể thấy được khi gặp Cận Phong Sa trong nhà giam ở huyện Thấm thì cậu nhóc đã đau lòng thế nào.

Khương Chi ôm Tiểu Ngự, nhẹ nhàng xoa mái tóc mềm mại của cậu bé, nhỏ giọng trấn an: “Được rồi, đừng khóc nữa!”

“Mẹ, lão Cận thật sự rất đáng thương!” Tiểu Ngự khóc lóc mà không thể ngăn được, cậu bé ôm chặt Khương Chi như muốn tìm cảm giác an toàn. Nhà giam kia rất đáng sợ!

Khương Chi trấn an một lúc lâu mới làm cho Tiểu Ngự nghẹn ngào mà ngừng khóc.

Cậu bé ngẩng đầu, một đôi mắt phượng đen bóng như vừa rửa qua nước, cậu bé thật sự rất giống như Thi Liên Chu, da thịt trắng nõn, đường nét trên gương mặt rất xinh đẹp, cho dù tính cách hơi cứng đầu nhưng với gương mặt này cũng đủ khiến người ta khó mà tức giận.

Tiểu Ngự xoa cái mũi của mình, giọng điệu rất tủi thân nói: “Mẹ, bao giờ lão Cận mới có thể ra ngoài?”

Ánh mắt Khương Chi chợt lóe lên.

Đột nhiên cô nhớ đến thái độ của Cận Giai Giai đúng là rất kỳ lạ, nếu như cái chết của Dư Hồng Mai thật sự có bí ẩn gì đó, người không phải do Cận Phong Sa giết thì Cận Phong Sa có thể được thả ra ngay lập tức. Thế nhưng nếu không phải Cận Phong Sa giết thì vì sao anh ấy muốn nhận tội thay.

Xem ra muốn biết được chuyện này thì vẫn phải đi gặp Cận Phong Sa một chuyến.

Khương Chi không muốn tốn công sức trong chuyện này nhưng vì Tiểu Ngự quá cố chấp, tình cảm của cậu bé và Cận Phong Sa không phải chỉ nói một hai câu là hết.

Tiểu Ngự thấy Khương Chi im lặng thì cái miệng đã mếu máo, lại khóc thành tiếng: “Mẹ, có phải lão Cận sẽ không đi ra được nữa không?”

Khương Chi lắc đầu: “Ngày mai, mẹ và con đến huyện Thấm, gặp Cận Phong Sa rồi nói.”

“Thật sao?” Tiểu Ngự sửng sốt, ngay sau đó đã không nhịn được hôn lên má Khương Chi một cái, nịnh nọt nói: “Mẹ, mẹ thật rốt! Thật sự rất tốt!”

Khương Chi cũng không biết nên vui hay buồn, vui là vì cuối cùng Tiểu Ngự cũng đã chịu thu lại hết gai góc quanh người mình, cậu bé đã gần gũi mà không còn khúc mắc với cô, buồn là vì sự gần gũi này lại bởi vì Cận Phong Sa mà ra.

Tiểu Ngự vừa đến nơi, nhà xuất bản trở nên náo nhiệt hơn nhiều.

Đến buổi tối, Vân Tường mới đến. Nhìn thoáng qua, Vân Tường không giống một người phụ nữ “thất tình” gì cả, tinh thần rất tốt, cả người trông rất già dặn, giàu kinh nghiệm, xem ra rất có tiềm năng trở thành một người phụ nữ mạnh mẽ.

Chỉ có Vân Tường và Khương Chi ngồi trong phòng, bà ấy cung kính lên tiếng: “Bà chủ.”

Khương Chi chỉ vào ghế bên cạnh: “Ngồi đi!”

“Tôi đã xem hết sổ sách trong thời gian qua của xưởng may rồi, trong thời gian ngắn như vậy mà có thể cân bằng thu chi, đồng thời còn vận hành cửa hàng đâu ra đó như vậy. Vân Tường, bà không tệ!”

Trước giờ Khương Chi chưa bao giờ keo kiệt trong vấn đề khen ngợi cấp dưới.

Bạn cần đăng nhập để bình luận