Trở Về Thập Niên 80: Trở Thành Nữ Phụ Bán Con Đổi Lương Thực

Chương 581: Cùng Đi

Chương 581: Cùng Đi

Sở Khác hơi khó hiểu nhìn Thi Liên Chu: “Tôi nhớ đến Trương Nhân yêu cậu đến mức sống đi chết lại luôn mà, sao đột nhiên cô ta lại bằng lòng gả cho Đặng Vân? Ở giữa có chuyện gì tôi không biết à?”

Lê Minh nhìn anh, cười một tiếng, thầm nghĩ: Đồ đáng thương, chuyện cậu không biết thì nhiều lắm.

Không có biểu tình thừa thãi nào trên khuôn mặt của Thi Liên Chu, dưới sống mũi cao, đôi môi mỏng mím chặt, anh hoàn toàn không thèm trả lời.

Ký ức về Trương Nhân trong đầu anh đã mờ nhạt, sao anh biết được vì sao cô ta lại muốn kết hôn với Lê Đăng Vân?

Cố Tuyển hiểu rõ, nói: “Không phải Đăng Vân vẫn luôn thích Trương Nhân sao? Mùa hè năm đó cậu ấy đến Bắc Kinh rồi sống ở nhà Lê Minh, khi chúng ta tụ tập thì cậu ấy đã gặp Trương Nhân, sau đó yêu từ cái nhìn đúng không?”

Lê Minh cười khúc khích, bày tỏ bản thân không đồng tình với mắt nhìn của người em họ của mình.

Cố Tuyển vỗ vỗ vai Lê Minh: “Đặng Vân xem như đã đạt được điều cậu ấy mong muốn rồi, người làm anh họ như cậu phải chúc phúc cho cậu ấy chứ.”

Thi Liên Chu đứng dậy, nhìn Lê Minh một cái: “Đến lúc đó chúng ta cùng đi.”

Lê Minh sửng sốt, bối rối hỏi: “Cùng đi? Đi đâu?”

Sở Khác phản ứng nhanh nhất, anh ấy kích động nhảy lên từ ghế sô pha: “Cậu cũng muốn đến thành phố Thanh à? Cậu muốn cướp cô dâu à? ? Đưa tôi đi cùng với! Tôi lớn chừng này rồi mà vẫn chưa từng đến thành phố Thanh đâu, còn mấy cậu thì đến đó mấy lần rồi đúng không?

Khi Sở Khác nhắc đến từ “cướp cô dâu”, vẻ mặt của anh ấy rất hưng phấn.

Thi Liên Chu lạnh lùng chậc một tiếng, nhìn anh ấy giống như nhìn kẻ ngốc rồi nhấc trên bước lên cầu thang.

Cố Tuyển và Lê Minh lén trao nhau một ánh mắt vi diệu, bọn họ biết rất rõ, Thi Liên Chu không đến đó để cướp cô dâu, mà đến đó để gặp người trong lòng.

Anh ấy lắc đầu hỏi: “Khó lắm Lê Minh mới được nghỉ phép, tối nay cùng đi ăn gì đi?”

. . .

Thị trấn Đại Danh.

Khương Chi trở lại thị trấn, cô rút mười ngàn đồng trước.

Lúc Khương Chi quay lại nhà xuất bản, cô nhìn thấy Vân Tường đang ngồi bên giường, tâm trạng bất an.

Mấy đứa nhỏ đều đang ngủ say, vẫn còn chưa thức giấc.

Vân Tường vừa nghe thấy tiếng động liền đứng dậy nhìn Khương Chi: “Không sao chứ? Cha mẹ tôi vẫn chưa về à?”

Khương Chi không tức giận với Vân Tường vì chuyện của Vân Mông, cô chỉ nhàn nhạt nói: “Việc làm ăn dở dang rồi, Giang Noãn Xuân nói nhà họ Giang đã xảy ra chuyện, có lẽ bọn họ cũng không có tâm trạng xây nhà cho tôi nữa, nhờ bà đi lấy lại tiền đặt cọc giúp tôi.”

Sắc mặt Vân Tường thay đổi mấy lần, đôi môi bà ấy mấp máy, rồi nói xin lỗi: “Tôi thay anh tôi xin lỗi cô, bà chủ, anh ấy có tính tình nóng nảy, nhờ nhà dì út tài trợ cho nên anh ấy mới ra nước ngoài được, đụng phải chuyện của nhà dì út thì khó tránh phản ứng mạnh một chút, mong cô không tính toán với anh ấy.

Mí mắt Khương Chi hơi rũ xuống, cô sửa chăn lại mấy đứa nhỏ, bình tĩnh nói: “Ồ.”

Tính toán thì nhất định phải tính toán rồi, ha hả.

Vân Tường xoay người rời đi, cuối cùng vẫn hỏi một câu “Lão đại, cô thật sự không muốn cùng tôi đến thành phố Thanh sao?”

Sắc mặt Khương Chi đột nhiên tối sầm lại, cô hừ lạnh một tiếng, giọng điệu hơi giễu cợt: “Cô cũng muốn dùng đạo đức để trói buộc tôi à?”

Vân Tường xấu hổ, khuôn mặt xinh đẹp nóng bừng, bà ấy vội vàng xua tay nói: “Không, không, tôi không có, tôi chỉ sợ sau này bà chủ sẽ hối hận, cô biết đó, tôi đã xa nhà nhiều năm như vậy, lần này trở về mới hiểu rõ lúc trước bản thân đã ngu ngốc đến chừng nào.

Khương Chi bình tĩnh liếc bà ấy một cái: “Sẽ không.”

Vân Tường muốn thuyết phục Khương Chi, nhưng nhìn thấy sự thiếu kiên nhẫn trong mắt cô, cuối cùng bà ấy không nhắc lại nữa, rồi bỏ đi trong sự thất vọng.

Khương Chi gõ nhẹ ngón tay trắng nõn lên bàn, có chút khó xử mà nhíu mày, chẳng lẽ chuyện kinh doanh xưởng may quần áo khó đến như vậy sao, đầu tiên là Trương Anh Tử, sau đó là Vân Tường, lần nào cũng chết từ trong trứng nước?

Bạn cần đăng nhập để bình luận