Trở Về Thập Niên 80: Trở Thành Nữ Phụ Bán Con Đổi Lương Thực

Chương 852: Tới Nhà Mới

Chương 852: Tới Nhà Mới

Nghĩ vậy, bà cụ nhà họ Cố mỉm cười bước về phía Khương Chi, nói: “Chẳng trách mẹ chồng cháu lại thích cháu như vậy, ngay cả dì nhìn cũng thấy thích, nếu như sau này Cố Tuyển có thể tìm được một người bạn đời xinh đẹp như cháu mang về nhà, vậy thì dì cho dù đang ngủ cũng sẽ bật cười thức giấc.”

Ôn Hoa Anh nghe được những lời này thì cảm thấy rất vui vẻ, nhưng vẫn khiêm tốn xua tay nói: “Ôi chao, bà đừng có khen con bé quá.”

Khương Chi mỉm cười gật đầu với bà cụ nhà họ Cố.

Cố Tuyển vừa nhìn thấy Khương Chi, cũng đứng dậy mỉm cười nói: “Chị dâu, sao hôm nay chị lại đến đây góp vui vậy?”

Khương Chi nhún nhún vai, giọng điệu nhàn nhạt nói: “Tôi rảnh rỗi không có việc gì làm.”

Cố Tuyển phì cười, cảm khái nói: “Chị dâu thật là thẳng thắn.”

Hai người ngồi nói chuyện một lúc, mới tách ra ngồi vào chỗ của mình.

Tiệc đính hôn hôm nay diễn ra suôn sẻ đến bất ngờ, nhưng mà lúc rời khỏi bữa tiệc, Lê Sơ nhìn thấy cô thì vui vẻ dẫn theo Trương Anh Tử vội vàng chạy đến, xem ra cuộc hôn nhân của Lê Đăng Vân cũng không để lại nút thắt nào trong lòng cậu ấy,

Nhưng Trương Anh Tử đứng bên cạnh Lê Sơ lại không có can đảm để ngẩng đầu nhìn Khương Chi, khuôn mặt đỏ bừng.

Khương Chi cũng không muốn để ý đến Trương Anh Tử, cô nói chuyện với Lê Sơ: “Tiền lợi nhuận của nhà xuất bản đang chờ em trực tiếp đến trấn Đại Minh lấy đấy.”

Lê Sơ cười gật đầu nói: “Chị, chị thật khách sáo quá. Anh Tử, vừa rồi em không phải còn nhắc đến chị Khương sao? Sao bây giờ nhìn thấy chị ấy lại không nói gì thế?”

Trương Anh Tử bị nhắc nhở như vậy, có chút lúng túng ngập ngừng nói: “Chị…….Chị Khương.”

Khương Chi gật đầu, không nói gì, sau khi tạm biệt Lê Sơ thì rời khỏi nhà họ Cố.

Trương Anh Tử nhìn theo bóng lưng của Khương Chi, trong lòng tràn ngập những suy nghĩ phức tạp, nhất thời cũng không biết nên nghĩ cái gì.

……

Khi Khương Chi và mọi người quay trở về đại viện thì đã là buổi chiều.

Cô cũng không rảnh rỗi, bởi vì mẹ chồng thích ăn thịt kho tàu, chuẩn bị mang cho mấy người bạn già thưởng thức, cho nên cô đặc biệt nấu một nồi thịt kho tàu lớn, còn để nguội rồi cho vào hộp.

Buổi tối, Thi Liên Chu mới lái xe trở về đại viện.

Sau khi ăn cơm tối xong, nên chuẩn bị đưa bốn đứa trẻ theo chồng về Vịnh Phong Lâm, bà cụ cầm chiếc khăn chấm chấm khóe mắt, có chút không nỡ dựa vào cửa kính ô tô chào tạm biệt mấy đứa trẻ.

“Bà nội, ngày mai bọn con lại đến đây chơi với bà.” Tiểu Diệu rõ ràng là đứa trẻ chu đáo nhất, nắm lấy tay của bà nội, nhỏ giọng an ủi, điều này quả thực đã xua tan đi phần nào sự không nỡ và khó chịu trong lòng bà cụ.

Cả gia đình trở lại Vịnh Phong Lâm, mấy đứa trẻ cảm thấy phấn khích chưa từng có về ngôi nhà mới của mình.

Nhà cửa đã được dọn dẹp gọn gàng, chỉ là không được chuẩn bị chu đáo như bà cụ đã làm, dù sao màu sắc trong nhà cũng đơn giản, cũng không có thứ gì có thể sử dụng được.

“Mẹ ơi, ở đây không có búp bê vải.” Tiểu Qua bĩu môi, nũng nịu kéo quần áo của Khương Chi.

Tiểu Ngự quan sát một lượt, cũng không cam lòng yếu thế nói: “Cũng không có đồ chơi hay máy chơi game gì cả!”

Sau khi nói xong, cậu bé còn nhỏ giọng lẩm bẩm nói: “Không vui bằng ở nhà ông bà nội chút nào.”

Thi Liên Chu liếc nhìn mấy đứa trẻ một cái, anh đã quen trong nhà luôn lạnh lẽo, vắng vẻ, đột nhiên có nhiều sự náo nhiệt thì vẫn có chút không quen, kéo mạnh cà vạt trên cổ, cũng không nói gì mà đi lên tầng trên.

Khương Chi nhìn anh một cái, chọc chọc cái trán của Tiểu Ngự nói: “Ngày mai chúng ta đi mua sắm, trang trí lại nhà của chúng ta thật đẹp nhé”.

Ở đây quá lạnh lẽo, hai màu chủ đạo trong nhà là đen và trắng, nhìn vào cảm thấy rất khó chịu, nhà mà, thêm một số món đồ nhỏ, có thể gia tăng niềm vui cho mọi người, hơn nữa cô cũng muốn trồng thêm cây và hoa cỏ ở trong sân.

Bạn cần đăng nhập để bình luận