Trở Về Thập Niên 80: Trở Thành Nữ Phụ Bán Con Đổi Lương Thực

Chương 981: Mộ

Chương 981: Mộ

Vương Nghĩa Cường và Lưu Hưng vừa nghe thấy đã bắt đầu căng thẳng, bắp thịt người trên họ cũng căng cứng, cả hai đều nhìn theo ánh mắt của Hồ Vĩnh Chí nhưng vừa nhìn thấy Khương Chi, hai người bọn họ ngây ngẩn cả người. Ông chủ? Thì ra ông chủ của bọn họ là phụ nữ!

“Đại Cường, A Hưng, hai người còn ngây ngốc ra đó làm gì? Mau đến chào bà chủ của chúng ta!” Hồ Vĩnh Chí đi qua đón Khương Chi nhưng thấy hai người anh em của mình vẫn còn ngây ngốc một chỗ thì khóe miệng không khỏi co rút, ngay sau đó anh ấy đã vội vàng hối thúc hai người bọn họ bước đến.

Vương Nghĩa Cường rụt cổ lại, trên gương mặt thô ráp đã bắt đầu ửng đỏ vì ngượng ngùng.

Lưu Hưng thì bình tĩnh nhiều hơn, anh ấy kéo lấy cánh tay của Vương Nghĩa Cường đi đến trước mặt Khương Chi, còn lễ độ gật đầu chào cô: “Bà chủ, tôi là anh em tốt của Hồ Vĩnh Chí, tôi tên Lưu Hưng.”

Dứt lời, anh ấy quay sang nhìn Vương Nghĩa Cường.

Vương Nghĩa Cường vội vã lấy lại tinh thần, anh ấy chỉ vào mình, cười ngây dại: “Bà chủ, tôi là Vương Nghĩa Cường, cô gọi tôi là Đại Cường là được rồi.”

Khương Chi mỉm cười, đánh giá hai người họ.

Dáng vẻ bên ngoài của Vương Nghĩa Cường và Lưu Hưng cực kỳ đặc sắc, nhất là khi hai người họ đứng chung một chỗ với nhau, thật sự rất có ấn tượng với thị giác của người nhìn.

Hai người họ, một cao một thấp, một gầy một béo.

Vương Nghĩa Cường cao gần hai mét, cao lớn, khôi ngô, mặt chữ điền, cằm đầy râu, tuổi tác cũng khoảng ba bốn mươi tuổi nhưng giọng nói lại cho cảm giác rất chất phát, nhiệt tình, rất có cảm giác của một thiếu niên.

Lưu Hưng không cao hơn một mét bảy, nếu đứng cạnh Khương Chi cũng khó phân biệt ai cao hơn.

Chỉ là dáng vẻ của Lưu Hưng ôn hòa hơn Vương Nghĩa Cường, bước đi vững vàng, trong mắt còn lóe lên tia sáng, xem ra đây là một người rất biết làm ăn, nếu ở thời cổ đại, nói không chừng còn có thể làm một chưởng quỹ rất giỏi.

Hồ Vĩnh Chí nói: “Bà chủ, hai người họ đều là anh em tốt của tôi, ở phương diện cổ vật, họ cũng rất thành thạo.

Khương Chi gật đầu: “Không tệ! Sau này để họ đi theo anh đi, tiền lương và đãi ngộ thế nào đều do anh quyết định là được.”

Nghe thấy lời này, Hồ Vĩnh Chí giật mình, anh ấy không ngờ Khương Chi cho mình quyền hành lớn như vậy.

Vương Nghĩa Cường và Lưu Hưng cũng nhìn nhau, trong mắt họ đều là vẻ vui mừng. Khương Chi có thể nói mấy lời như vậy ở trước mặt họ thì có thể thấy được cô cực kỳ tín nhiệm Hồ Vĩnh Chí, là một nhân viên, nếu gặp được một bà chủ như vậy, tất nhiên họ vô cùng thích.

Vả lại bà chủ của bọn họ còn là một nữ đồng chí cực kỳ xinh đẹp thế này.

Lưu Hưng hơi do dự nhìn Khương Chi muốn nói gì đó nhưng lại cảm thấy đây chỉ mới là lần đầu tiên gặp mặt nên ngại đề cập đến vấn đề kia, vì vậy tạm thời vẫn không nhắc đến.

Thế nhưng Vương Nghĩa Cường lại không để ý quá nhiều như vậy, anh ấy đĩnh đạc nói: “Bà chủ, tôi nghe anh Hồ nói, trong cửa hàng của chúng ta chưa có nguồn cung. Gần đây anh Nguyên của chúng tôi vừa tìm được một lối đi, phát hiện một ngôi mộ lớn ở Thiểm Tây bên kia, nghe nói còn có không ít đồ tốt.”

Khương Chi còn chưa kịp lên tiếng thì Hồ Vĩnh Chí đã tái mặt, anh ấy không vui quát lên: “Đại Cường!”

Bọn họ đã rửa tay nhiều năm nay, vả lại lý do phải bỏ nghề trộm mộ cũng bởi vì trộm mộ là thất đức, bây giờ vừa nghe thấy chữ “mộ” thì trong lòng vẫn luôn kiêng kỵ.

Miệng của Đại Cường vẫn mấp máy, anh ấy không phục, muốn nói thì đó nhưng cuối cùng vẫn nhụt chí mà không nói nữa.

Khương Chi ngạc nhiên: “Mộ gì cơ?”

Bạn cần đăng nhập để bình luận