Trở Về Thập Niên 80: Trở Thành Nữ Phụ Bán Con Đổi Lương Thực

Chương 665: Muốn Rời Đi

Chương 665: Muốn Rời Đi

Nhưng Khương Đinh Hương u ám mở miệng: “Chị nhìn thấy Khương Chi Tử có cuộc sống tốt nên ghen ghét đúng không?”

Trước đó hai chị em bọn họ đã đánh nhau một trận, cũng từ đó mà tình cảm đã không còn giống như trong quá khứ, lúc nói chuyện đều quái gở như thế.

“Mắc mớ gì đến cô?” Khương Quế Hoa khẽ gầm một tiếng.

Bạch Hương Chi ở trong nhà nghe thấy cuộc đối thoại của hai người bọn họ cũng vén rèm lên đi ra. Qua mấy ngày không thấy, bà ta đã già đi rất nhiều, tóc trắng trên đầu cũng nhiều hơn, bà ta cau mày: “Hai đứa là chị em ruột, tại sao lại không muốn đối phương dễ chịu như thế?”

Khương Quế Hoa không nói chuyện, cô ta hung hăng trừng mắt nhìn Khương Đinh Hương, rồi trở về phòng mình.

Khương Đinh Hương lạnh lùng cười một tiếng, hai tay ôm túi nước ấm, ngửa đầu nhìn mặt trời phía trên cao.

Bạch Hương Chi nhìn thấy trạng thái của con gái út không được bình thường thì không khỏi thở dài một tiếng. Số phận bà ta không tốt cũng thôi đi nhưng đến mấy đứa con của bà ta cũng đều long đong, lận đận, nhất là con gái út, từ sau khi xảy ra những chuyện kia, cả ngày cô ta đều buồn bực, âm u, không còn nét ngây thơ, hồn nhiên như trước kia nữa.

Nghĩ như vậy, Bạch Hương Chi chợt nói: “Đinh Hương, con có muốn đi theo mẹ không?”

Bà ta chỉ đột nhiên mở miệng nói lời này thôi nhưng vừa dứt lời thì chính bà ta lại cảm thấy cả người mình nhẹ nhõm hơn rất nhiều.

Thì ra, từ sau khi Khương Tả Phong phản bội bà ta, bà ta đã không còn hy vọng với nơi này nữa rồi, bà ta đã muốn rời khỏi nơi này từ lâu.

Khương Đinh Hương nghe Bạch Hương Chi nói mà không có phản ứng gì, cô ta quay đầu nhìn gương mặt Bạch Hương Chi đang thay đổi không ngừng, Khương Đinh Hương lên tiếng mà trong giọng nói cũng không có cảm xúc gì cả: “Đi đâu? Trấn Đại Danh sao? Hay là huyện Thấm?”

Bạch Hương Chi nhìn sắc mặt đã xám như tro tàn của cô ta thì cắn răng nói: “Đi tìm ông bà ngoại của con, còn có cậu của con nữa.”

Nghe đến đây, rốt cuộc gương mặt vốn dĩ không có cảm xúc gì của Khương Đinh Hương đã có sự thay đổi: “Ông bà ngoại? Cậu sao?”

Từ sau khi cô ta ra đời cho đến nay, Khương Đinh Hương chưa bao giờ nghe Bạch Hương Chi nhắc đến người nhà mẹ ruột của mình, trước kia không phải cô ta không thắc mắc nhưng chỉ cần trong nhà có người nhắc đến chủ đề này thì tinh thần của Bạch Hương Chi trở nên sa sút, chán nản, người cha Khương Tả Phong kia cũng không vui, vì vậy mà mấy chị em bọn họ cũng không nhắc lại nữa.

Nhưng không ngờ có một ngày Bạch Hương Chi lại chủ động nhắc đến.

Khương Đinh Hương hào hứng, hỏi: “Bọn họ ở đâu?”

“Thành phố Thanh.”

Vừa nghe đến ba chữ “thành phố Thanh”, ánh mắt Khương Đinh Hương sáng rực, cô ta bỏ túi nước ấm đang ôm trước ngực ra, chạy đến nắm lấy tay Bạch Hương Chi, giọng nói kích động, giống như người chết đuối vừa bắt được một khúc gỗ nổi: “Thật sao? Thành phố Thanh hả?”

Ở thôn Khương Gia này hay thậm chí là trấn Đại Danh này, cô ta đã không còn mặt mũi nữa rồi, cô ta còn sống ở đây cũng không khác gì đã chết, ngày nào cũng phải chịu đựng ánh mắt chế giễu hoặc khinh bỉ của người khác, cô ta thật sự không chịu nổi nữa, đột nhiên cô ta không hiểu trước đây Khương Chi đã dựa vào cái gì mà có thể sống đến bây giờ.

Thành phố Thanh, đó là một thành phố lớn, nổi tiếng khắp cả nước, nếu cô ta có thể chuyển đến nơi khác sống, có phải cô ta cũng sẽ có được cuộc đời mới không?

Ở thành phố Thanh kia sẽ không có người nào biết đến quá khứ của cô ta, cô ta còn trẻ, còn có thể bắt đầu lại từ đầu, cô ta có thể tìm một người đàn ông tốt để kết hôn, sinh con, sẽ không có người nào biết đến, đúng không?

Lời của Bạch Hương Chi nói giống như đã mở chiếc hộp Pandora ma quái trong lòng cô ta ta, khiến cô ta tràn đầy sức sống trở lại.

Bạn cần đăng nhập để bình luận